Trong tay cảm giác được lực đàn hồi kinh người, trong hơi thở thơm như lan như xạ phả ra mùi hương của xử nữ, Lý Vân cũng là tâm thần bất định. Cũng may hắn đã đọc qua rất nhiều kinh phật nên định lực rất mạnh mẽ.
Một lúc lâu sau, Vương Trân Trân mới ý thức được sự mập mờ như thế, hậu quả thật sự nghiêm trọng. Hàm răng trắng noãn kiều diễm cắn thoáng qua đôi môi anh đào ướt át, nhẹ giọng kêu lên:
- Ta không sao, cậu mau buông ra…
Lý Vân ngượng ngùng cười, lập tức rút tay lại, nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi vội vàng rời khỏi. Đợi đến khi Lý Vân đi ra, Vương Trân Trân vội vàng đóng chặt cửa phòng lại. Hai tay che ngực, chỉ nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi mà tâm can nhảy bịch bịch không ngừng.
- Ta bị sao thế này?
Vương Trân Trân trong lòng thầm nghĩ, đối với Lý Vân nàng đúng thật là có chút ấn tượng tốt nhưng vẫn còn chưa tới mức như vừa rồi. Nhưng biểu hiện hôm nay thật sự có chút mất mặt. Nếu như mình không phải là yêu quái, Vương Trân Trân ngược lại không cảm thấy cái này có gì bất ổn. Nam nữ hoan ái, vốn là một điều rất bình thường. Nhưng bây giờ then chốt nàng là yêu quái. Mà người ta lại không phải.
Nàng chính là vướng mắc ở chỗ này.
Người và yêu quái không cùng một đường, nàng không muốn gây tai họa cho Lý Vân. Bạch nương tử cùng Hứa Tiên suy cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết, không thể so sánh được với hiện thực được.
Đồng dạng, Lý Vân kể từ sự tình lần trước về sau, hắn đã cảm thấy Vương Trân Trân vẫn còn chưa thể quên được nam nhân ngày trước, nên trong lòng vẫn còn có chút cố kỵ. Sau lần thứ nhất lần thứ hai trở đi, giữa hai người xuất hiện sự hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Ai cũng không biết người kia nghĩ gì, cho nên hiểu lầm không có cách nào gỡ bỏ.
Đêm mờ mịt, cửu vĩ hồ mất ngủ.
Cùng ở trên một vị trí nhưng bất đồng về độ cao, trong phòng Lý Vân cũng mất ngủ. Dự định đi tìm một nữ yêu quái để làm người yêu, cũng không phải là một việc dễ dàng.
…
…
Ánh trăng bao phủ xuống dưới, thành phố hiện ra một vẻ tĩnh lặng. Gió lạnh thấu xương đang không ngừng thổi, trên đường cái thỉnh thoảng có mấy người qua đường nhưng cũng là bước đi vội vã.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Minh Châu, ánh đèn vẫn còn sáng, Nhâm Cường vẫn còn đang làm việc. Trong khoảng thời gian này, Minh Châu tập đoàn vừa tại một khu chợ ở trung tâm thành phố giành được một miếng đất tốt. Nhâm Cường dĩ nhiên là phải tự tay làm tốt công tác lần này, trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án về hạng mục này, đỡ phải kéo dài thời gian làm lỡ thời cơ.
Đột nhiên, trong bóng đêm xuất hiện mấy đạo lục sắc quang mang, chợt lóe lên với tốc độ rất nhanh. Tin tưởng mặc dù có quay lại cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể trông thấy.
Đối với công việc của mình Tần Suất rất cẩn trọng, lúc này, hắn chính là đang ẩn nấp trong tủ tài liệu của Nhâm Cường không nhúc nhích mà chợp mắt. Không cần kinh ngạc, yêu quái cũng có cha mẹ sinh ra, cũng sẽ biết buồn ngủ.
Nửa giờ sau, thời gian đã là hai giờ đêm. Trên lý thuyết mà nói, sinh lý con người buồn ngủ nhất vào lúc này, buổi tối là thời điểm sự minh mẫn được xem là kém nhất. Có người nói rất nhiều ăn trộm đều chọn vào thời điểm này để hành nghề.
Đột nhiên, vài đạo lục quang kia trong bóng đêm bay qua bay lại, tiến dần vào tòa nhà của Minh Châu tập đoàn. Ngay tại thời điểm này, Nhâm Cường cảm thấy lạnh cả người.
Đang cuộn người trong tủ tư liệu mà ngủ, Tần Suất cũng ngửi thấy được mùi yêu khí đặc dần. Hắn đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đồng thời hắn cũng gọi điện thoại cho Lý Vân, sau khi ba âm thanh tút tút vang lên, không đợi Lý Vân bắt máy hắn đã cúp điện thoại.
Lúc này, trong phòng làm việc của Nhâm Cường bốn phía đã dầy đặc yêu khí, vài đạo lục quang xoay chuyển quanh thân hắn, lục quang di chuyển theo phương hướng quái dị, trong mỗi đạo lục quang đều có một con mắt màu xanh lè, đang nhe răng trợn mắt, giống như nhìn thấy bữa ăn ngon chờ mình hưởng dụng vậy.
- Mấy huynh đệ, đừng khách khí nhiều làm gì…
Đột nhiêm, một âm thanh ẻo lả vang lên trong phòng. Vài đạo lục quang đông thời cùng hướng về phía Nhâm Cường công kích.
Sắc mặt Nhâm cường lộ vẻ sợ hãi, lòng đã nguội lạnh, thầm nghĩ mệnh ta sao lại đen vậy. Đúng lúc này, cứu tinh xuất hiện, Tần Suất phá tủ mà ra, trong nháy mắt ngăn trước mặt Nhâm Cường, bày ra một bộ dạng muốn đàm phán:
- Các vị đồng bào, các vị Yêu tộc, các vị bằng hữu, còn nhớ rõ linh yêu ta không … Có việc gì mà không thể thương lượng, các ngươi làm cái gì vậy… Đầu năm nay không hợp để chém chém giết giết đâu…
- Linh yêu?
Thanh âm Ẻo lả lần thứ hai thốt ra
- Linh yêu là yêu quái gì vậy?
- Lão đại, đừng nói nhiều như vậy, toàn bộ ăn xong rồi hãy nói…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!