Chương 3: Viễn cổ huyết mạch

Mây đen đầy trời, gió Tây Bắc lạnh thấu xương. Từng bông hoa tuyết lả tả rơi như những chiếc lông ngỗng bị gió thổi cuộn lên như những bông hoa từ trên trời rơi xuống. Cây cối ven đường, nhà cửa, phòng ốc….. chỉ toàn một màu trắng xóa.

Nhìn trên đường dòng người đi lại vội vã, Lý Vân nghĩ rằng chắc chắn họ không giống như mình, trong lòng chứa đầy phiền não.

Trong lúc Lý Vân đang nghĩ vẩn vơ, một chiếc BMW lướt nhanh qua bên cạnh hắn, rồi dừng lại cách hắn chừng 3 mét. Cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên từ hàng ghế phía sau bước ra, ông ta đi đến trước mặt Lý Vân, hỏi hắn với một giọng điệu vô cùng khách khí:

- Cậu là bạn học Lý Vân phải không? Ta là Nhâm Cường, ta được Trí Hoằng đại sư qua đây.

Lý Vân dừng bước, nhìn Nhâm Cường, rồi quay qua nhìn chiếc BMW. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên người Nhâm Cường. Có thể thấy rằng hắn và Nhâm Hiểu Nguyệt chả giống nhau chút nào cả. Tên Nhâm Cường trước mắt này mang một bộ mặt hèn mọn, so với Nhâm Hiểu Nguyệt trên người mang khí chất cao quý và trang nhã hoàn toàn bất đồng.

Lý Vân trả lời bằng giọng điệu nhàn nhàn:

- Ngài tìm tôi có chuyện gì không?

Theo như ý tứ thường ngày của Trí Hoàng thì hẳn là nên cho Nhâm Cường số điện thoại của hắn để hai người nói chuyện trước mới đúng.

Không biết tại sao, trên mặt Nhâm Cường thậm chí mang theo vài phần cung kính:

- Lý Vân, cậu lên xe trước được không? Có chuyện gì chúng ta vào trong xe rồi nói cũng được mà.

Nhìn chiếc BMW màu đen đang đậu ở kia, trong lòng Lý Vân thoáng có chút do dự. Bất quá hắn cuối cùng cũng đi tới. Đây cũng là lần đầu tiên hắn được ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy. Cảm giác rất thoải mái, rất đẳng cấp.

Xe bắt đầu khởi động, Nhâm Cường cẩn thận hỏi:

- Chuyện của ta chắc Trí Hoằng đại sư đều kể cho cậu nghe rồi chứ? Cậu định khi nào thì giúp ta đây…

- Cuối tuần đi…. Bình thường tôi không có thời gian…Đến lúc đó tôi sẽ đến công ty của ông. Đến đầu đường kia thì dừng lại đi…

Lý Vân nói.

Nhâm Cường hơi sững sờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Gió, càng ngày càng lớn.

Tuyết, càng ngày càng lớn.

Lý Vân đạp lên những bông tuyết mà về phòng trọ của mình, cũng y như lần trước, khi mở cửa phòng ra, Trí Hoằng đại sư vẫn mặc một bộ quần áo hàng hiệu ngồi trên chiếc ghế salon bằng da mà Lý Vân vừa mua ngày trước

- Ông đến đây làm gì?

Lý Vân mặt có chút âm trầm, gần đây lão hòa thượng này luôn làm phiền hắn, làm tâm trạng hắn chả khi nào vui lên được.

- Ta không thể tới đây hả, trên người có thuốc lá không?

Trí Hoằng cười cười:

- Ta kiếm khắp phòng ngươi rồi chẳng thấy một điếu thuốc nào cả…

- Không có thuốc…

Lý Vân thở phì phò, đặt mông ngồi xuống mép giường, giọng điệu chẳng mang tý thiện cảm nào nói:

- Hòa thượng, ngươi có thể đừng giống như bọn trộm phá cửa mà vào nhà ta nữa không...

Trí Hoằng nghiêm túc mà nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!