Ngáp dài một cái, Lý Vân từ trên bàn đứng lên, dụi dụi mắt đi ra khỏi phòng học. Sau khi lấy xe đạp tại nhà để xe, hắn dự định về nhà.
- Có thể nói chuyện với cậu một chút được không?
Mới ra đến cửa trường học, Nhâm Hiểu Nguyệt dắt một chiếc xe đạp điện ngăn cản lối đi của Lý Vân. Nàng mặc một chiếc áo lông đỏ, trên gương mặt thanh tú có chút sợ hãi.
- Được....
Lý Vân gật đầu, sau đó nhìn qua chiếc xe đạp điện nhỏ nhắn của Nhâm Hiểu Nguyệt kia, rồi lại nhìn lại chiếc xe cũ kĩ của mình. Vừa cười vừa nói:
- Đi cùng tớ, cậu sẽ không cảm thấy mất mặt chứ?
- Cậu có vẻ rất quan tâm tới vấn đề xe đạp?
Nhâm Hiểu Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp:
" Núi không cao, có tiên thì có tên, nước không sâu, có rồng thì linh nghiệm. Tuy phòng ốc ta sơ sài, nhưng đạo đức ta cao sang"…những lời này cậu cũng nên nghe qua đi. Không sai, xe đạp của cậu tuy có chút cũ nát, thế nhưng cậu lại rất... Lợi hại...
Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không biết nên dùng từ như thế nào để đánh giá về con người Lý Vân.. Cuối cùng, cũng chỉ biết dùng "rất lợi hại" để thay thế.
Trên thực tế, Lý Vân tại trong mắt Nhâm Hiểu Nguyệt xác thực rất lợi hại. Cực kì, cực kỳ lợi hại.
Không nói đến những lần hắn cứu người thân trong nhà nàng, chỉ riêng chuyện hắn từ trên tòa nhà cao hơn mười tầng nhảy xuống rồi biến mất trong tích tắc. Cũng đã nói rõ hắn rất lợi hại.
Sự kiện nhảy tầng đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mà nói, là không thể tưởng tượng nổi. Cũng không phù hợp với quy luật khách quan chút nào.
Đương nhiên, sau đó Trí Hoằng đại sư cũng đã căn dặn, nàng phải giữ bí mật về chuyện đó, cũng không được tiếp tục đi sâu nghiên cứu thêm. Ngày hôm nay nàng lớn mật ngăn cản Lý Vân, chỉ là vì muốn nói với hắn một tiếng cám ơn.
Bên bờ sông tỉnh thành nước vẫn chảy róc rách, mặc dù mùa đông có rét lạnh cũng không thể ngăn dòng nước chảy mạnh. Chẳng qua những cành liễu rủ rập rờn bên bờ sông đã không còn thấy đâu nữa.
- Sao vậy? Định nói lời cảm ơn với tớ à?
Lý Vân đem xe đạp dựng vào lan can, quay đầu lại hỏi.
Nhâm Hiểu Nguyệt cũng đem xe đạp điện của mình để tại bên cạnh xe đạp của Lý Vân. Hai cái rõ ràng đối lập với nhau quá lớn, chẳng qua người qua đường cũng không ai đi chú ý. Tựa hồ việc này đối với bọn họ không chút quan hệ.
Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ đáng yêu như thế, tròng mắt đen láy hơi chuyển một chút, thấp giọng nói ra:
- Ừm... Chuyện ngày đó thật rất cảm ơn cậu...
Nói đến đây, Nhâm Hiểu Nguyệt lại thêm một câu:
- Lúc cậu nhảy xuống cửa sổ, tớ thiếu chút nữa đã bị cậu hù chết, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ...
Nhớ tới sự tình đêm đó, trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn còn sợ hãi.
Lý Vân sắc mặt hơi đổi, nói:
- Lớp trưởng, về sự tình đêm đó, tớ đề nghị cậu nên quên hết đi.
Nói xong câu đó, Lý Vân nhấc xe đạp của mình đi lên phía trước.
Nhâm Hiểu Nguyệt tranh thủ thời gian đi theo sau, thấp giọng nói:
- Lý Vân, cậu ăn cơm chưa?
Kỳ thực đây là một câu nói rất thừa, nàng biết rất rõ ràng lúc này vừa mới tan học. Lý Vân khẳng định chưa có ăn cơm. Bất quá có đôi khi câu nói thừa cũng có chút tác dụng.
- Tớ mời cậu ăn cơm nhé…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!