Chương 22: Yêu quái nói: "Con người rất đáng sợ"

- Ai…!

Tất Phong thở dài một tiếng, nói:

- Ta cảm giác như là đang mơ một giấc mộng vậy, lúc tỉnh mộng thì toàn bộ đều biến mất. Không nghĩ tới, nhân loại đã trở thành chúa tể của cái thế giới này. Mà chúng ta Yêu tộc lại trở thành một quần thể yếu thế. Trừ kí ức từ vạn năm trước trở lại cũng không có lưu lại cho chúng ta nhiều đồ vật gì. Một vạn năm trước, lực lượng của ta có thể hủy diệt cái thành phố này một cách đơn giản…Thế nhưng một vạn năm sau, lực lượng này còn không bằng một phần vạn của trước đây…

- Nói thật, ta không muốn giết người, không muốn làm chuyện xấu, nhưng dù sao ta vẫn phải sống tiếp.

…. Ta cần tiền để mua thức ăn tươi sống…

Tất Phong cảm khái nói.

- Ngươi có thể vào rừng để sống… Nơi ấy cũng có đủ động vật…

Đều là yêu quái nên Lý Vân cũng có chút đồng tình với cảnh ngộ của Tất Phong.

- Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ qua sao?

Tất Phong cười lạnh một tiếng nói ra:

- Hiện tại con người còn chưa có khai phá rừng rậm, núi lớn sao…Con người rất đáng sợ…

- Nói thật, nghe ngươi nói ta rất đồng tình với ngươi. Nhưng ta cảm thấy đây không phải là lí do.

Lý Vân đứng dậy, nghiêm túc nói:

- Nếu sinh hoạt tại xã hội này, ngươi phải tuân thủ theo quy luật sinh tồn của nó. Nói cho ta biết, chủ phía sau màn là ai? Bằng không, ta sẽ bắt ngươi đi chùa Bạch Mã để cho những tên đầu trọc kia tự thẩm vấn ngươi.

Tất Phong khẽ cười một tiếng nói:

- Nói nửa ngày, không ngờ vẫn không có thương lượng.

Nói xong, Tất Phong vung đoản kiếm trong tay.

Lý Vân ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của Tất Phong, bỗng nhiên, hắn phát hiện ra mũi kiếm phát sinh rung động rất nhỏ hầu như mắt thường không nhìn thấy.

Đây là điềm báo trước khi Tất Phong xuất thủ.

Lý Vân sống lưng thẳng tắp mau chóng cong về phía sau, thân hình hắn như thiểm điện thoát ra. Dao găm trong tay chung quy hướng về phía ngực chém tới.

Tất Phong cắn răng, vội vàng khởi động đoản kiếm trong tay, hóa thành quang ảnh khắp trời, trong chớp mắt cùng Lý Vân trực diện ngạnh kháng.

Tất Phong không giống Lý Vân biến thái như vậy, có khả năng tự khép miệng vết thương lại, cho nên sức chiến đấu của hắn khôi phục chưa được tốt, lúc này hắn lại rơi vào thế hạ phong. Trải qua chiến đấu về sau, khóe miệng hắn đã chảy máu, tình huống vô cùng không ổn.

Tìm đúng cơ hội, Tất Phong nhảy khỏi vòng chiến đấu, đem máu trong miệng nhổ sạch, nói:

- Cho dù chết, ta cũng sẽ không cùng ngươi trở về.

Lý Vân lạnh lùng nói:

- Tình hình hiện tại chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.

Tất Phong cười gượng, thân hình có chút lay động, lạnh lùng nói:

- Ngươi nếu bức ta, hôm nay cho dù ta có chết thì cũng muốn kéo ngươi theo đệm lưng.

Nói xong, hắn liền vứt đoản kiếm, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, sau đó hai tay kích phát vào các đại huyệt. Tiếng đồm độp phát ra không ngừng bên tai, trong miệng không ngừng phún huyết, huyết vụ bao phủ lấy toàn thân hắn, toàn thân hắn cao thấp nhiễm lên một tầng màu đỏ nhạt.

Đây là Tất Phong khi làm yêu quái thì đã nghĩ ra một loại pháp môn công kích rất bá đạo, kích thích kinh mạch toàn thân, tạm thời kích thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể. Phương pháp này tại nguy cơ trước mắt có tác dụng rất lớn. Vô cùng bá đạo nhưng có điều chỗ hại cũng rất nhiều. Tuy rằng có thể tạm thời đề cao công lực nhưng sau khi sử dụng nặng sẽ bỏ mạng, còn nhẹ thì tàn phế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!