- Muốn chết...!
Đối phương rất nhanh liền làm ra đáp lại. Hắn buông tha Nhâm Hiểu Nguyệt, hóa thành một đoàn gió xoáy hướng phía Lý Vân gào thét mà đến. Lý Vân đã sớm khởi động Phật ấn, chuẩn bị công kích. Cỗ gió xoáy liền từ đó vọt đến chỗ hắn, Lý vân cũng đã khởi động Phật ấn, một chữ Vạn kim quang gào thét đánh về phía luồng gió xoáy.
Hét thảm một tiếng, gió xoáy nhất thời tắt.
Lập tức, một đoàn ánh sáng xanh hướng phía trước cửa sổ bay đi.
- Báo cảnh sát….
Lý Vân hướng đến Nhâm Hiểu Nguyệt đang sợ ngây người rống 1 câu, lập tức liền đuổi theo, từ tầng 20 nhảy ra ngoài, đuổi theo ánh sáng xanh kia. Lúc này đoàn ánh sáng xanh đang dần biến mất trong đêm. Bất quá Lý Vân không lo lắng. Hắn dựa vào cái mùi vị kia tiến hành truy tung. Chí ít hiện tại, hắn vẫn có thể ngửi được cái khí tức Yêu tộc kia.
Bất quá Yêu tộc kia thật có chút môn đạo, khí tức đang từ từ yếu bớt.
Lý Vân đã hạ quyết tâm muốn giải quyết chuyện này. Tuy rằng truy tung có chút trắc trở, nhưng hắn cắn răng kiên trì. Một tiếng đồng hồ sau, trong rừng ngô đồng tại vùng ngoại ô, hắn tập trung được vị trí của tên Yêu tộc.
- Ra đi...!
Lý Vân rất muốn nói tất cả mọi việc đều có thể bàn bạc. Thế nhưng nghĩ lại, cái này đối với Yêu Yêu không được tốt lắm?
Chí ít, lúc trước hắn nhìn thấy vẻ mặt kia đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mang đậm vẻ hèn mọn.
- Yêu tộc Tất Phong..... Ngươi đâu rồi, xưng hô như thế nào, rốt cuộc là người hay là yêu, hay là tiên tộc?
Một nam tử cao lớn khôi ngô từ trong bóng tối đi ra. Da thịt hắn màu đồng cổ, màu da nhìn rất khỏe mạnh. Môi rất dầy, có chút gợi cảm. Nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ lo lắng.
- Ta là Lý Vân, sinh viên năm 4.
Lý Vân đáp. Dù sao thì những thông tin đơn giản như thế người ta cũng rất dễ tìm ra được, không bằng nói thật luôn.
Bất quá, là người? Yêu hay Tiên? Cái vấn đề này chính hắn cũng hoang mang, cũng không cần phải trả lời.
- Không nên xen vào việc của người khác... Cũng không nên cản trở con đường tiền tài của ta.
Tất Phong ngữ khí lạnh lẽo mang theo 1 tia uy hiếp:
- Chuyện này không phải người như ngươi có thể quản được.
- Tất Phong, Yêu tộc. Đúng không?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, lập tức nói:
- Ngươi thật là làm xấu mặt Yêu tộc…. Ta nói lão Tất này, ngươi tốt xấu gì cũng là yêu quái? Vì sao lại luân lạc tới độ phải làm chó săn cho người ta vậy? Nói thật nếu ta là cha ngươi chắc đã bị ngươi làm tức chết rồi…
- Im miệng...!
Tất phong trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức nói ra:
- Lão tử không phải chó săn của người khác, ta làm nghề tự do.
- Ta không quản ngươi là ai... Nói chung, ngươi nói cho ta biết ông chủ phía sau màn là ai? Bằng không sự tình ngày hôm nay đừng mong chuyển biến tốt.
Khóe miệng Lý Vân nổi lên 1 tia cười nhàn nhạt.
Hàn ý trong mắt Tất Phong ngày càng đậm, trên tay bắt đầu có động tác, một cây đoản kiếm ngăm đen không biết từ chỗ nào xuất hiện, lập tức liền hướng tới Lý Vân nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, nhìn như mềm yếu vô lực, nhưng Lý Vân biết trong nháy mắt khi đoản kiếm xuất hiện đã tập trung vào hắn đồng thời cũng phong kín đường lui.
Mũi đoản kiếm được yêu lực thôi động sáng quắc, cùng với ánh trăng trên không trung lay động mờ ảo.
Lý Vân hít sâu một hơi. Chính như lão hòa thượng nói, Tất Phong còn là tồn tại cao hơn cả các yêu ma trên đời. Nói thật, Lý Vân còn chưa bao giờ thấy qua cao thủ như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!