- Hòa thượng, ta có thể đưa ra ý kiến không?
Dừng một chút, Lý Vân nhìn người thân mặc Versace đang tràn trề vui vẻ kia. Không thể nghi ngờ, chỗ quần áo kia chính là tiền thù lao bóc lột từ phi vụ lần trước. Lão hòa thượng này so với nhà tư sản còn muốn xảo quyệt hơn.
- Nói đi.
Lý Vân đã đáp ứng ủy thác, hắn đương nhiên vui vẻ ra mặt.
- Ngươi có thể trông giống hòa thượng một chút được không?
Lý Vân thầm nói:
- Ngươi nhìn lại mình đi, áo quần hết Versace lại Armani. Trừ cái đầu trọc ra, ngươi không có một điểm nào giống hòa thượng cả?
- Ha ha...!
Đối mặt với sự châm chọc của Lý Vân, Trí Hoằng cười:
- Ngươi là một tên Yêu trẻ tuổi, sao lại thiếu kiến thức như thế, bây giờ đã là niên đại nào rồi, xã hội tiến bộ, nhân loại cũng tiến bộ, làm hòa thượng cũng phải tiến bộ theo. Ai nói hòa thượng thì nhất định phải mặc áo bào ở chùa, ngươi chưa từng nghe tiền bối Phật gia nói qua sao, rượu thịt chỉ là phù du, Phật tại trong lòng là được… Lão hòa thượng ta hôm nay cũng ở cảnh giới như vậy, đừng xem ta ăn mặc gọn gàng như vậy, kỳ thực trong nội tâm của ta nhẹ như nước, bình tĩnh vô vi.
Đúng, thiếu chút nữa quên một việc. Sắp tới tiểu tử ngươi cũng nên cẩn thận, theo sự quan sát của chùa Bạch Mã chúng ta mấy ngày nay, thế gian tựa hồ gió đã bắt đầu dậy sóng. Ngày thiên hạ thái bình cũng sắp chấm dứt a.
Lý Vân nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Cụ thể chuyện gì xảy ra, ta cũng không rõ lắm. Bất quá theo tình huống bây giờ xem ra… Hẳn là một ít Viễn Cổ huyết mạch đã thức tỉnh.
Sắc mặt Trí Hoằng bình tĩnh, ngữ khí có chút ngưng trọng:
- Huyết mạch Tiên Ma ở lại ở nhân gian có thể đã bị cái gì đó kích thích, đã bắt đầu thức tỉnh.
- Vẫn còn có yêu quái sao?
Lý Vân không quan tâm Tiên Ma, hắn chỉ quan tâm tới đồng loại. Bốn năm nay hắn rất cô độc, tuy rằng biểu hiện của hắn cùng bạn học rất hòa hợp, nhưng trong nội tâm của hắn lại rất cô độc. Bởi vì hắn không có đồng loại.
Trí Hoằng tức giận nói:
- Ngươi sao cứ khẩn cấp muốn gặp đồng loại của mình vậy? Tiểu tử, ta nói rồi, ngươi nên vì tiền đồ sáng lạn của bản thân đi, tập làm người tốt, làm người lương thiện, tích lũy công đức, tẩy đi ác nghiệt cùng yêu khí. Chỉ cần ngươi bình an vượt qua kiếp này, thì công đức sẽ viên mãn. Đừng có đem mình biến trở lại thành yêu quái nữa.
- Người, Yêu? Hay là Gay ( vừa yêu vừa người)?
Lý Vân nói thầm vài câu, mình rốt cuộc thuộc về loại nào.
- Yêu quái nghe không hay. Chẳng qua nếu ngươi không ngại, gọi ngươi là Gay cũng được.
Trí Hoằng cười nói.
- Ngươi mới là gay, cả nhà ngươi đều là gay…
Lý Vân điên lên nói bậy lung tung. Bất quá hắn cũng rõ ràng, lão hòa thượng sớm đã không còn người nhà.
- Người trẻ tuổi, không nên kích động…
Trí Hoằng cũng không có bởi vì Lý Vân nhục mạ mà tức giận. Ngược lại, hắn khẽ cười một tiếng, nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói, không nên tự cho mình là Yêu. Cũng không được thông đồng cùng lũ yêu vật Huyết mạch làm bậy, ngươi cùng bọn họ bất đồng… Chín kiếp sống làm người, kỳ thực ngươi đã có nhân tính. Hơn nữa, trong cơ thể ngươi yêu tính tàn bạo đã tiêu tan đi rất nhiều.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!