- Cũng không thể nói như vậy được, mấy năm nay, chùa Bạch Mã cũng tốt, lão nạp cũng tốt, đối với ngươi không tệ chút nào đúng không?.
Trí Hoằng đại sư bỗng nhiên tự giễu cười nói:
- Tiểu tử, kỳ thực việc này chùa Bạch Mã cũng không muốn quản, bởi vì trong nội bộ của chúng ta còn chưa hình thành một chỉnh thể thống nhất chung.
- Ý ngươi là, các ngươi còn chưa có quyết định có nên diệt trừ ma đạo hay không hả?
Lý Vân ngữ khí có chút không vui.
- Đúng vậy!
Trí Hoằng đại sư nhàn nhạt nói:
- Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã tiếp xúc vài tên Yêu tộc cùng Huyết Mạch Tiên tộc đã thức tỉnh. Bọn họ đều có một đặc điểm chung, đó là lực lượng rất yếu, mà ngay cả tính tình cũng bị mài dũa đi không ít. Nếu như có thể dẫn đạo một chút, bọn họ không hẳn không thể dung nhập với xã hội loài người.
Lời này vừa nói ra, gánh nặng trong lòng Lý Vân liền được giải khai, tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Cái tên Yêu tộc tập kích Nhâm Cường thì như thế nào? Hắn đã làm sai, dù sao cũng phải chấp nhận sự trừng phạt chứ?
- Trong loài người không có người bại hoại sao?
Trí Hoằng đại sư mày nhăn lại, tựa hồ thật không ngờ Lý Vân lại ghét ác như cừu như vậy, dù cho đối phương là đồng loại.
- Cũng có lý...!
Lý Vân nhún nhún vai, vừa cười vừa nói:
- Nói đi, bây giờ nên làm gì? Nói thật, chuyện này rất phiền phức, ta không thích cứ bị người khác nhìn chằm chằm.
- Ngươi đang nói đứa bé Nhâm Hiểu Nguyệt kia sao?
Lão hòa thượng vừa cười vừa nói:
- Một người con gái rất hiếu thuận, ta đang cân nhắc, có nên nhận nàng làm con gái nuôi không đây?
- Ngươi thôi đi.
Lý Vân tức giận nói:
- Hiện tại giới quan quyền thịnh hành nhận con nuôi, con gái nuôi…đều là lưu manh giả danh tri thức hết. Ngươi là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, nhận một cô con gái nuôi sẽ không sợ người khác đàm tiếu sao?
- Người khác đàm tiếu ta cũng không sợ, ta chỉ sợ ngươi phản đối thôi?
Nói đến đây, trên mặt lão hòa thượng hiện lên một bộ dạng tươi cười có chút mập mờ:
- Lý Vân. Cô bé Nhâm Hiểu Nguyệt kia chính là hoa hậu cấp giảng đường ở trường các ngươi. Hơn nữa gia thế lại tốt như vậy. Nói thật đi, ngươi sẽ không động tâm đấy chứ?
- Động tâm?
Lý Vân sững sờ một chút.
- Cút, ít cùng ta giả vờ đi.
Lão hòa thượng cười hỏi:
- Cũng đã trưởng thành rồi, không có ý định tìm bạn gái để tiêu sái hả?
- Đây là lời mà hòa thượng các ngươi nên nói sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!