Chương 15: Vân Nam Bạch Dược cũng có thể giúp yêu quái cầm máu

Nhâm Hiểu Nguyệt cả người rét run. Trước ánh mắt của Lý Vân nàng không tài nào thở nổi. Lúc này giọng nói lạnh băng của Lý Vân làm cho nàng run sợ.

Nhưng mà nghĩ tới an nguy của cha mình, nàng vẫn cố gắng kiên trì tiếp.

Nhâm Hiểu Nguyệt quật cường nói:

- Tớ không đi!

Lý Vân sững sờ lại, đột nhiên cảm giác mình vô cùng thất bại. Trước ánh mắt giọng điệu hiện tại đều là muốn uy hiếp Nhâm Hiểu Nguyệt để cho nàng đừng có làm điều không đúng

Ai ngờ nha đầu này ngang bướng tựa như cây củ cải trắng vậy.

Lý Vân nhếch miệng cười:

- Hiện tại trời cũng đã tối, tớ cần nghỉ ngơi…trước đây tớ đã nói với cậu một câu cậu nhớ rõ chứ "cô nam quả nữ ở chung một phòng".

Nhâm Hiểu Nguyệt thấy điệu cười của hắn là biết hắn không có ý tốt gì rồi.

Lý Vân ác độc nói.

- Lớp trưởng cậu không phải định ở lại làm ấm giường với tớ chứ!

Nhâm Hiểu Nguyệt tức giận đến sắp ngất đi, nàng chưa thấy người vô sỉ như vậy bao giờ.

Nhâm Hiểu Nguyệt run giọng hỏi:

- Cậu muốn làm cái gì…Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Tớ phải làm thế nào thì cậu mới đáp ứng lời của tớ... lẽ nào cậu nhất định muốn tớ bồi tiếp cậu trên giường? Được rồi, chỉ cần cậu chịu giúp cha tớ, làm cái gì tớ cũng nguyện ý.

Nói xong Nhâm Hiểu Nguyệt liền cởi chiếc áo lông, áo lông màu hồng cùng chiếc quần đen bó sát tôn lên dáng người lả lướt của nàng. Lý Vân tấm tắc tán thưởng.

Nói thật, hắn có chút động tâm.

Nếu như lão hòa thượng không nói, hắn cũng không ngại ăn mặn. Huống hồ đây là đối phương tự nguyện, hắn cũng không có ép buộc nàng.

- Cậu đi đi, tớ đáp ứng…Nhớ kỹ, sau này không có việc gì thì đừng tới đây tìm tớ.

Lý Vân hết cách dặn dò.

Nhâm Hiểu Nguyệt thật sự dự định hiến thân, đúng lúc này thì đối phương cự tuyệt, nàng đột nhiên nghĩ đến nữ chủ nhà quyến rũ mê người kia, nàng ác ý đoán có khả năng Lý Vân đã cùng cái cô thục nữ kia làm chuyện xấu. Chẳng lẽ hắn thích mẫu người thục nữ sao?

Nghĩ đến đây Nhâm Hiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, thầm hô nguy hiểm thật.

Nhâm Hiểu Nguyệt vừa rời đi, Lý Vân liền đi tìm Tần Suất trên tầng cao nhất. Liên tiếp vài ngày không có sinh ý làm cho tên linh yêu này có vẻ rất buồn chán, hắn đối với giá trị sống của bản thân bắt đầu nghi hoặc. Trong đầu hắn có ký ức của vạn năm trước và ký ức của kiếp này. Mỗi khi đem ký ức hai đoạn này tiến hành so sánh, hắn lại có cảm giác mình thật thất bại.

Chính xác mà nói, hắn tại thế giới này vô cùng thất bại.

So sánh với một vạn năm trước, thế giới này đã thiếu linh khí đến mức giận sôi lên, mà ngay cả linh thể đều rất khó gặp, mấy ngày nhàn rỗi hắn có nói chuyện phiếm với quỷ vật thế nhưng kết quả lại không có. Cả một cái tỉnh thành to như này tìm không được một linh thể để nói chuyện. Đại bộ phận quỷ vật đều là không có ý thức, tất cả đều là du hồn.

- Phanh.

Ngay thời điểm Tần Suất đang rất buồn chán, Lý Vân một cước đá văng cửa phòng của hắn đi tới nói:

- Tần Suất…có việc để hoạt động, bên Nhâm Cường lại xảy ra vấn đề, có khả năng có người âm thầm sai quỷ vật tập kích hắn, ngươi đi nói chuyện với quỷ vật có thể hay không tìm ra ít đầu mối. Ta sẽ đi ngay bây giờ, chờ tin tốt của ngươi.

- Ngươi đi đâu?

Nghe được có chuyện để làm, tinh thần Tần Suất rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!