Chương 27: (Vô Đề)

Cố Trĩ Chi đột nhiên lên tiếng khiến đám đông xung quanh giật nảy mình. Cô gái mặc đồ đen và đi tất chân đen nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, phát hiện gã đàn ông vừa sàm sỡ mình đã bị một cô gái đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai túm lấy cổ tay giơ lên. Trong tay gã vẫn còn cầm điện thoại, màn hình đang ở giao diện máy ảnh.

"Đây là một tên b**n th**, hắn đang chụp lén chị đấy," Cố Trĩ Chi nói với cô gái.

Cô gái trông cũng không lớn tuổi, có lẽ là sinh viên mới ra trường đi làm, dáng vẻ còn rất trẻ. Khi thấy giao diện máy ảnh trên điện thoại của gã đàn ông, cô tức đến mức hai mắt đỏ hoe.

Cô gái giận dữ trừng mắt nhìn gã, "Lúc nãy hắn còn… còn cọ vào lưng tôi. Tôi muốn báo cảnh sát."

Nếu chỉ có một mình, có lẽ cô đã sợ hãi khi đối mặt với một gã đàn ông cao to như vậy. Nhưng bây giờ lại có một cô gái khác đứng ra giúp đỡ. Cô chắc chắn sẽ không lùi bước.

Gã đàn ông cao to hung hăng chửi bới, "Mày nói bậy cái gì thế? Ai thèm cọ vào mày, cũng không soi lại xem mày trông như thế nào."

Cô gái tức đến run cả người, mặt tái đi.

Cố Trĩ Chi cười lạnh, "Tôi đã thấy cả rồi mà anh còn không thừa nhận à? Tay anh còn cầm điện thoại chụp lén, nếu không nhận thì cứ mở album ảnh ra là biết ngay." Cô quay sang nói với cô gái đang tức run người, "Chị xinh đẹp thế này, loại đàn ông này chính là như vậy đấy. Chị cứ báo cảnh sát đi, đợi đến trạm tiếp theo thì giao hắn cho phòng an ninh. Loại người này phải nhận một bài học, để hắn không nghĩ rằng con gái dễ bắt nạt mà lần sau lại giở trò."

Cô gái mạnh mẽ gật đầu, "Vâng, tôi sẽ báo cảnh sát ngay."

Nói rồi, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

"Mày dám!" Gã đàn ông cuống lên, cố giằng tay khỏi Cố Trĩ Chi để giật điện thoại của cô gái.

Nhưng hắn nhận ra mình hoàn toàn không thể thoát ra được.

Cố Trĩ Chi che cho cô gái ở phía sau, để cô tiếp tục gọi điện báo cảnh sát.

Những người xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng chỉ trích gã đàn ông để giúp hai cô gái.

"Tôi thấy cả rồi, chính là anh đã sàm sỡ cô gái này."

"Tôi cũng thấy, hai cô bé đừng sợ, ở đây đông người, hắn không dám làm gì đâu, các em cứ báo cảnh sát đi."

"Đúng vậy, đúng vậy, mau báo cảnh sát đi. Loại người này phải bị bắt lại, suốt ngày làm chuyện xấu trên tàu điện ngầm, hình ảnh thành phố đều bị bọn họ phá hoại, thật quá đáng."

Gã đàn ông hung tợn nhìn chằm chằm Cố Trĩ Chi.

Gã cao to này thường ngày vẫn hay ỷ vào thân hình của mình để làm những chuyện tương tự. Kể cả khi bị phát hiện, hắn chỉ cần tỏ ra hung dữ một chút là các cô gái sẽ sợ hãi không dám lên tiếng. Bây giờ hắn vẫn định dùng lại chiêu cũ.

Cố Trĩ Chi trừng mắt đáp trả, "Anh nhìn cái gì mà nhìn? Thường ngày dùng chiêu này dọa dẫm con gái không ít lần rồi nhỉ?"

Cô giật lấy chiếc điện thoại từ tay gã rồi buông tay hắn ra.

Cô thoát khỏi giao diện máy ảnh, mở album ảnh lên. Bên trong, đập vào mắt chính là những tấm ảnh chụp lén tất chân đen của cô gái lúc nãy.

Cô gái tức đến đỏ bừng cả mặt.

Gã đàn ông chửi: "Trả điện thoại lại cho tao, mày muốn c.h.ế. t phải không!"

"Đợi cảnh sát tới, tự nhiên điện thoại sẽ được trả lại cho anh."

Nếu bây giờ trả điện thoại cho hắn, chắc chắn hắn sẽ xóa hết ảnh đi. Trong đó không chỉ có một nạn nhân là cô gái này, mà còn rất nhiều ảnh chụp lén khác.

Gã đàn ông giơ tay lên dọa Cố Trĩ Chi, "Tin tao đánh mày không, đừng có xía vào chuyện của người khác."

Cố Trĩ Chi chỉ sợ hắn không ra tay, cô khiêu khích: "Anh thử xem."

Gã đàn ông bị chọc tức, lại nghĩ rằng nếu không phải vì cô gái đeo khẩu trang này, mình đã không bị mọi người túm lại chửi mắng. Bây giờ không bằng cứ tát cho cô ta một cái rồi giật lại điện thoại, lát nữa đến trạm thì xuống xe, sau đó xóa album ảnh đi. Kể cả sau này cảnh sát có tìm đến cũng không có bằng chứng. Nếu có bị trách tội đánh người, hắn có thể đổ lỗi là do cô gái này giật điện thoại của hắn trước.

Gã đàn ông vung tay về phía Cố Trĩ Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!