Tôi không phải Nguyễn Thiệu Nam, không
có phong độ tốt đến vậy. Nhớ đấy, lần sau đừng có bày ra vẻ chán ghét rõ
ràng như thế trên mặt. Phụ nữ như vậy khiến người ta mất hết hứng thú.
Cho dù có phải là đùa không, từ tối
hôm đó, Như Phi liền căng thẳng
tới mức giống như sợi dây đàn kéo căng, lúc nào
cũng ở bên bờ
đứt đoạn. Vị Hi vẫn đi học, đi làm,
có thời gian thì đi ăn đêm cùng mọi người như bình thường, không nhìn ra bất cứ
sóng gió nào trên gương mặt.
Nhưng Như Phi biết, Vị Hi
đã khác. Cô đang sợ hãi, một nỗi sợ hãi cổ quái.
Loại sợ hãi này không thể hiện trên mặt không thể dùng
ngôn ngữ, thậm chí không cách nào
thổ lộ, mà đã khắc vào trong xương máu cô, dính
chặt lấy cô, như hình với bóng.
Điều đáng sợ là cô căn bản không có sức vùng vẫy. Vì
một phần nào đó trong cuộc đời cô đã in dấu của
người đànông đó. Hay có thể nói rằng người đàn ông đó
đã dùng thủ đoạn gần như giảo hoạt, vẽ lên dấu
tích của mình trên tờ giấy trắng.
Điều này khiến Như Phi cảm thấy tàn nhẫn, đây là loại
bạo lực vô hình, thứ bị tấn công chính là thần kinh của bạn, sẽkhiến bạn nhỏ máu
tươi vô hình, nhưng lại không có sức kêu cứu.
Trái lại, Nguyễn
Thiệu Nam dường như sống rất vui
vẻ, hoàn toàn mãn nguyện, con người trước nay luôn
thận trọng lại có thái độ khác thường, nhiều lần lên báo, bên
cạnh luôn kèm theo các mĩ nhân
khác nhau, mỗi người một vẻ, xinh tươi như hoa. Anh cũng không tìm Vị Hi, dường
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!