Thân dưới nhói đau kịch liệt, cô đột
nhiên nghẹn lại, dường như khóc tới nỗi nghẹt thở, nằm trên chiếc gối trắng,
đột nhiên mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, giống như con cá bị
quăng lên bờ.
Khi trời sáng, Vị Hi rời
phòng ngủ. Cô nhìn thấy trong vườn, người làm vườn đang cắt sửa bãi cỏ, trong
bếp, đầu bếp chuẩn bị bữa sáng. Hóa ra, ở đây
không phải không có người, mà những người này đều biết trở thành
không khí vào lúc thích hợp.
Những người giúp việc nhìn thấy cô đều sững lại. Cũng
khó trách, tối qua gần như om sòm
tới mức long trời lở đất, bây giờ cô vẫn có thể toàn
vẹn đứng ở đây, cũng có
thể coi như kì tích.
Một mình Vị Hi bước
ra khỏi biệt thự, không ai ngăn cô, cô cũng
không cần nhắn nhủ bất cứ người nào.
Khi sắp ra khỏi cánh cửa, lái xe chạy tới hỏi cô có
muốndùng xe không?
Vị Hi không nói, chỉ xua xua
tay, bước đi đầu không ngoảnh lại.
Cô đi trên đường, chặn
một chiếc bus vào thành phố, trên xe có vài khách sáng
sớm vội lên đường.
Cô vừa lên xe liền có
người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Vị Hi không biết vì sao, cúi đầu
nhìn, vết tím đỏ đầy cổ. Lúc này cô mới nhớ
ra, vừa nãy đi vội quá, căn bản không kịp phát
hiện. Cô dùng tay che đi, nhưng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!