Phải nhớ rằng sinh tồn bản thân nó chính
là một thắng lợi, mình đợi cậu ở đây...
[1]
Mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan.
Khi Như Phi nhận được thông báo về cái chết của Vị Hi
đã là mùa xuân năm thứ hai. Tháng năm cuối xuân, hoa nở rộ, cô tìm thấy di thư,
xác của cô ấy và đồ cô ấy dùng lúc còn sống ở một thị trấn nỏ hẻo lánh nhưng
phong cảnh khiến người ta vui vẻ.
Hành lí, màu vẽ, giá vẽ và bức tranh sơn dầu tên là
Triều Ảnh, dáng vẻ Lăng Lạc Xuyên sinh động như thật trên tranh,
giống như anh hùng bóng tối mang mọi người ra khỏi bi kịch, đây là tác phẩm
cuối cùng của Vị Hi khi còn sống.
Như Phi ngồi trong căn phòng nhỏ ẩm ướt, âm u, lạnh
lẽo mà Vị Hi đã ở, nhìn những đồ cô từng dùng, tất cả mọi thứ sơ sài, trong
thoáng chốc nước mắt như mưa.
Cô vẫn luôn tưởng rằng cô ấy đang sống, nhưng không
biết cô ấy sống ở nơi nào. Lúc này cô biết cô ấy đã chết, nhưng không biết
trước khi chết cô ấy có vui vẻ không.
Lăng Lạc Xuyên mang theo nỗi nuối tiếc khi ra đi, anh
luôn không biết Vị Hi có tha thứ cho anh không, cô có yêu anh không. Lúc này
nhìn bức tranh ấy, Như Phi biết Vị Hi yêu rất sâu đậm.
Đáng tiếc, anh đã vĩnh viễn không thể biết được điều
đó.
Như Phi mang tro cốt của Vị Hi và di vật khi cô còn
sống về thành phố họ từng nỗ lực sống, thành phố tập trung tất cả niềm vui, bi
thương, đau khổ và hồi ức của họ.
Theo di nguyện lúc còn sống của Vị Hi, Như Phi không
chôn sâu cô dưới lòng đất mà vào một buổi sáng sương sớm, ánh nắng mặt trời
tươi đẹp, đứng trên đỉnh núi, cô thả tro cốt của Vị Hi và bức tranh Triều Ảnh theo hướng gió.
Sống không cùng chăn, chết cùng huyệt. Đây là nguyện
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!