Nếu còn có kiếp sau, tôi sẽ cầu xin
Thượng đế cho tôi trở thành một con cá bé nhỏ, đuổi theo nô đùa với anh ấy
trong bể cá chật hẹp. Nếu có kiếp sau, tôi thà chịu chiến tranh, đói khát,
nghèo hèn, lữ lụt, bệnh tật cũng mong không còn có anh trong cuộc đời tôi...
Nguyễn Thiệu Nam vào thư phòng của mình, khóa cửa. Sau
đó ngồi trên ghế, nhìn hộp thuốc trống rỗng trong tay mình. Anh từng có cơ hội
dừng lại. Nhưng anh đã không dừng, anh ích kỉ cho rằng cô ấy đã quên đi tất cả,
họ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, nhưng quên mất
"ngẩng đầu ba thước có thần linh", ông trời đã bố trí thiên la địa võng cho anh, anh không còn nơi trốn
thoát.
Rốt cuộc cô vẫn chết bởi những viên thuốc này, còn anh
trừng mắt chứng kiến sự suy yếu của cô nhưng không hề hay biết.
Đau đến tan nát con tim!
Anh không muốn tiếp tục nữa, mở ngăn kéo, cầm khẩu súng
sáng loáng. Anh nhìn hung khí, nở nụ cười bình tĩnh như Vị Hi,
linh hồn anh đã bay khỏi thể xác, trở về
quá khứ xa xôi được bao phủ bởi tơ vàng ấm áp.
Bầu trời trong vắt, cây phong ở Nam Sơn, gió thu nhẹ
nhàng lặng lẽ thổi trong sân vườn chiều hôm. Anh mặc áo sơ mi trắng, đón lấy
ánh chiều tà cuối thu xa xa, nhìn cô, nhìn cô nhỏ dần nhỏ dần, trở lại tuổi
mười bốn, dáng vẻ lần đầu họ gặp nhau.
Cô mặc váy trắng, tóc đen nhánh như ánh trăng đổ
xuống, ôm con chó nhỏ bị thương, gương mặt đẫm lệ nhìn anh,
"Hachi sắp chết rồi, anh có thề cứu nó giúp em không?"
Anh cúi người nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như thủy tinh,
chỉ trong nháy mắt liền định sẵn sẽ đắm chìm cả đời.
Anh cầm khẩu súng lên, nhắm vào Thái Dương mình, ngẩng
mặt lên trần nhà đen ngòm. Thế giới trước mắt yên tĩnh như vậy, sự bi thương
trong lòng anh cũng dần dần ngừng lại, giống như thủy triều của những con sóng
cuộn trào, nhấp nhô, thoắt ẩn thoắt hiện theo nhật nguyệt tinh tú, đến cuối
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!