Nếu anh không yêu em, không căn bản
không quan tâm đến em, cho dù em chết rồi anh cũng sẽ không rơi một giọt nước
mắt vì em. Em mất cả tính mạng, nhưng anh không hề thấy đau lòng chút nào, phục
thù như vậy, còn có ý gì nữa sao?
Sáng hôm sau, Nguyễn Thiệu Nam đưa Vị Hi đến bệnh viện
kiểm tra. Vị Hi luôn không thích không khí của bệnh viện, nhưng lần này lại có
vài phần hưng phấn. Nghiêng đầu mộng tưởng đến dáng vẻ đứa trẻ, trên đường
không ngừng nói chuyện.
Nguyễn Thiệu Nam vừa lái xe vừa lặng lẽ lắng nghe, có lúc
đáp lại cô vài câu, phần lớn thời gian đều im lặng, bộ dạng nơm nớp lo sợ.
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ Ngô sắp xếp cho Vị Hi
kiểm tra sức khỏe.
Vị Hi nghi ngờ hỏi:
"Chẳng phải chỉ kiểm tra ở khoa sản xem tôi có cục cưng hay không ư?"
Bác sĩ Ngô sững người, nhìn Nguyễn Thiệu Nam một cái
mới cười nói:
"Tốt nhất kiểm tra toàn bộ, như vậy mới thỏa đáng".
Vị Hi vẫn không yên tâm, lắc đầu như trống bỏi,
"Vậy nhỡ cục cưng bị thương thì làm sao? Tôi không đi!"
Nguyễn Thiệu Nam cúi đầu nhìn cô, dịu giọng nói:
"Yên tâm, mấy cuộc kiểm tra này đều rất an toàn, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, kiểm tra xong anh đưa em đi chơi".
Lúc này Vị Hi mới lưu luyến không rời buông tay chồng,
đi theo y tá.
Hai người nhìn cô rời đi, bác sĩ Ngô nghi hoặc nhìn
người đàn ông với dáng vẻ tiều tụy trước mặt,
"Anh Nguyễn, vợ anh vẫn không biết cô ấy đã không còn khả năng sinh nở ư?"
Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu,
"Tôi chưa nói cho cô ấy biết, cô ấy vẫn luôn muốn có một đứa con, tôi sợ cô ấy không chịu nổi đòn đả kích này".
Bác sĩ Ngô thở dài,
"Nhưng anh giấu cô ấy như vậy cũng không phải cách, sớm muộn cô ấy sẽ biết".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!