Anh đang xử lăng trì cô bằng cách của
riêng mình, còn cô cũng đáp lại anh bằng cách như vậy, họ đều tàn nhẫn như
nhau, có thể giày vò lẫn nhau đến mức không thể chống đỡ nổi.
Nguyễn Thiệu Nam mở trừng hai mắt nhìn ánh sáng chói
mắt, trời đã sáng rồi.
Anh sững sờ nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, tựa như từ
địa ngục trở về thiên đường, đây là thư phòng của anh, rộng rãi sáng sủa, không
có bóng tối vô bờ vô bến, ngoài cửa sổ không
hề mưa.
Người giúp việc ở ngoài gõ cửa,
"Cậu chủ, cô chủ tỉnh rồi".
Anh lập tức xốc lại tinh thần, hôm qua đã đồng ý đưa
Vị Hi ra ngoài. Cô đã chờ đợi rất lâu rồi, vì vậy anh mệt nữa cũng không thể
nuốt lời.
Đường phố vẫn phồn hoa như xưa, vì là ngày nghỉ nên
rất đông người. Cho dù cuộc sống bình thường, bận rộn đến đâu, con người vẫn lộ
ra gương mặt phấn chấn, vui vẻ trong những ngày như thế này.
Vị Hi hưng phấn như đứa trẻ nhỏ, cảm thấy mới mẻ và tò
mò với tất cả mọi thứ bên ngoài. Nguyễn Thiệu Nam thấy cô dán cả người lên tấm
kính, phát hiện ra việc gì đó thú vị liền kéo cổ tay anh, chỉ bên ngoài cửa sổ
hét lớn:
"Thiệu Nam, anh mau nhìn! Anh nhìn kìa!".
Đi trên con đường này, anh cảm thấy ngắm cô còn thú vị
hơn ngắm phong cảnh nhiều.
Họ lái xe đến khu giải trí lớn nhất trong thành phố,
ngồi tàu hỏa nhỏ vòng quanh công viên được thiết kế phỏng theo phong cách cổ,
chơi tàu con thoi, ngồi thuyền phao, vào nhà ma, xem phim 4D. Tất cả những trò
chơi mới lạ, kích thích, mạo hiểm, thú vị, Vị Hi đều kéo anh chơi một lượt.
Nguyễn Thiệu Nam cảm giác mình như một người cha mang
theo đứa con gái nhỏ. Nhìn cô lộ ra nụ cười vui vẻ, ngây thơ, đột nhiên anh cảm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!