Như Phi nói, Trì Mạch là con chó hoang
bỏ đàn, vừa cao quý, vừa tự do, nhưng trên người... lại mang vết thương
khó có thể tưởng tượng.
Đêm đã khuya, trên bầu trời đêm của thành phố vẫn
không nhìn thấy ánh sao. Vị Hi kéo túi rác một mình
ra ngõ sau của hộp đêm. Nơi đây có lẽ là chỗ tối tăm
nhất toàn thành phố, ngoài việc thi thoảng có thể nhìn
thấy ăn mày cuộn tròn trong góc và những con chuột tìm kiếm thức ăn, đến ánh
trăng cũng không muốn chiếu xuống đây.
Đặt túi rác vào trong lò thiêu hủy, tưới xăng, châm
một que diêm vứt vào, toàn bộ trình tự cô rất thành thạo, đây là
một trong những công việc của cô ở quán
bar.
Khi ngọn lửa nhảy nhót chiếu đỏ đôi mắt
cô, Lục Vị Hi
ngẩng đầu, cô không biết mình đang
nhìn cái gì. Có lẽ, cô chẳng nhìn gì, chỉ là động
tác đã trở thành thói quen.
Một thói quen hóa giải bi thương.
Đêm tối của thành phố này rất
dài, nếu không thắp sáng bóng tối cho bản
thân, ai có thể cứu bạn?
Cô cầm bao thuốc lá của Như Phi, châm
một điếu, khẽ hít một hơi, vị vẫn cay hơn tưởng
tượng. Cô đặt nó ở bên
trái, sau đó lấy một tập giấy vẽ trong túi
ra, trên giấy vẽ là từng gương mặt sinh động.
Tiểu Văn, CoCo, Phong...
còn có Như Phi và bản thân cô. Đây là bức tranh cô vẽ cho mỗi người bạn cô quen
sau khi tớiTuyệt sắc làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!