Một tay túm lấy tóc cô, cúi nhìn cô từ
trên cao, cười lạnh lùng: "Cho hay không cho?"
Đêm ở khu dân nghèo trước nay luôn phong phú đa dạng,
khắp nơi tràn ngập những niềm vui rẻ mạt, tuy thô bạo nguyên thủy song dứt
khoát trực tiếp.
Trì Mạch đứng trên ban công,
vừa uống bia vừa nhìn đèn màu rục rỡ tầm thường trên đường. Vị Hi có chút căng
thẳng nhìn bóng lưng anh, bước tới bên cạnh dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi: "Anh
giận à?".
Trì Mạch lắc đầu, "Anh không
giận, chỉ lo cho em thôi, sợ em nương tựa nhầm người, cuối cùng người khổ nhất
lại là chính em".
Vị Hi nhớ đến tình cảnh lúc ban ngày, bất giác mỉm
cười, dùng tay nói: "Sẽ không đâu, em rất có lòng tin đối với anh ấy".
Tri Mạch bất đắc dĩ cười một cái, cốc trán cô, "Anh
biết, em trước nay thông minh. Nhưng anh sợ em quá đơn thuần, nhìn người không
chuẩn xác, cuối cùng lại hại mình. Anh ta không phải nhân vật đơn giản, gia
đình, địa vị, bối cảnh đều vô cùng phi thường. Tóm lại, em nên cẩn thận hơn".
Vị Hi thấy ấm áp trong lòng, dùng ngôn ngữ kí hiệu
nói: "Xin lỗi, luôn bắt anh lo lắng cho em".
Tri Mạch cười, hôn lên trán cô, "Ừ, kiếp trước anh đã
nợ em rồi'".
"Trò đấm bốc bên chỗ Ngụy Thành Báo, anh đừng đi nữa.
Anh ấy nói sẽ phụ trách phí chữa trị cho em. Anh không cần mạo hiểm nữa, em rất
lo".
Tri Mạch thở dài, "Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó.
Việc này không phải anh nói dừng là có thể dừng." Nghe thấy Tri Mạch nói
vậy, Vị Hi rất lo lắng, " Vậy làm thế nào?".
Tri Mạch xoa nhẹ gương mặt nhỏ ửng đỏ vi lo âu, an ủi
cô: "Đừng lo, tự anh biết chừng mực. Hơn nữa, anh cũng muốn tiết kiệm thêm chút
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!