Nơi kết nối với anh giống như bị người
ta bổ sống, đan đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không lên
tiếng, cắn chặt môi mình như co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
Gần đến Trung thu, không khí ngày lễ của thành phố
càng ngày càng rõ rệt. Ông trời dường như cũng cảm nhận được sự hi vọng vào
thời tiết và cảnh vật đẹp đẽ của con người, mấy ngày liền không hề có hạt mưa
nào, đều là những ngày nắng.
Hồ nước tĩnh lặng phản chiếu ánh mặt trời vàng ươm,
khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Ngồi trên ghế trúc, Lăng Lạc Xuyên để trần nửa thân
trên, nhìn người đang một lòng một dạ vẽ tranh, đột nhiên phát hiện dáng vẻ cầm
bút vẽ của cô thật đẹp.
Nắng chiều tà, hồ xanh biếc, sóng phẳng lặng, làn da
người trước mặt còn trắng hơn tuyết. Có cơn gió thổi qua, lọn tóc mảnh tựa như
bàn chải nhỏ quét qua da, phất phơ trên đường cong mê người nơi bả vai ấy.
Ai nói chỉ có đàn ông chuyên tâm làm việc mới có sức
hấp dẫn, hóa ra phụ nữ chuyên tâm làm việc cũng quyến rũ như vậy.
Người đàn ông không nén được bước tới, ôm chặt cô từ
phía sau không muốn buông. Vị Hi cười cười, cọ gương mặt đầy màu vẽ lên mặt
anh, viết ra giấy:
"Người mẫu nên ngồi trên ghế mới đúng chứ."
Lăng Lạc Xuyên ôm cô lắc trái lắc phải, cười nói:
"Anh biết nhưng em phải sạc đầy pin cho anh, anh mới có thể tiếp tục làm việc miễn phí cho em".
Vị Hi quay mặt sang nhìn anh, hỏi bằng ngôn ngữ kí
hiệu:
"Anh đói rồi à? Em làm chút gì ăn nhé?".
Người đàn ông cười xấu xa, Ừ, anh đói lắm.
Nói xong liền hôn cô, Vị Hi dùng tay chặn lại, anh ôm
cô cười cười cũng thôi.
"Đúng rồi, có thứ này cho em xem, chúng ta vào phòng trước đi". Anh cầm áo sơ mi khoác bừa lên, cúc cũng chẳng cài liền nắm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!