Chương 47: Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó

Tất cả mọi thứ xảy ra hồi đó, tôi là thủ

phạm, cậu chính là tòng phạm. Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó.

Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, ngủ tới tận khi

trời sáng bạch hai người mới tỉnh dậy.

Khi ăn sáng, Lăng Lạc Xuyên quả thật không nhịn được,

hỏi người ngồi đối diện đang toàn tâm toàn ý uống sữa đọc báo,

"Vị Hi, rốt cuộc em có thích anh hay không?"

Vị Hi ngẩng đầu, liếc anh, gật gật đầu, ánh mắt lại

quay trở lại tờ báo.

Lăng Lạc Xuyên sững sờ, thầm nói: Chỉ như vậy?

Thế là bước tới kéo tay Vị Hi nói:

"Bà trẻ à, em có thể nói rõ ràng không? Rốt cuộc là thích thế nào? Thích mức độ nào? Em đừng đọc nữa, lát uống sữa sau!".

Lăng Lạc Xuyên giật tờ báo, cầm cốc sữa của cô đi, sau

đó bá đạo nhét bút và giấy vào tay cô.

Vị Hi nhìn anh, lại nhìn đồ

trong tay, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói:

"Anh sốt ruột cái gì?".

Lăng Lạc Xuyên kéo cô lên, lôi ra ghế sofa, nói:

"Anh có thể không sốt ruột không? Điều này liên quan đến hạnh phúc cả đời anh."

Vị Hi thấy ấm áp trong lòng, trong phút chốc quên đi

tất cả, cũng quên đi sự uy hiếp, cảnh cáo, tổn thương và chế giễu của người đàn

ông khác. Cúi đầu cười, viết lên giấy:

"Tối qua thực ra em rất đau lòng…"

Lăng Lạc Xuyên lập tức nóng lòng ngắt lời cô,

"Chuyện tối qua là do anh không đúng. Chẳng phải anh đã xin lỗi em rồi ư? Em đừng vì chuyện này mà sợ anh, từ chối anh".

Vị Hi lắc đầu, viết tiếp: "Em đau lòng không phải vì sợ hãi,

mà vì việc anh đồng ý với em, anh không làm được. Thực ra em đã biết từ lâu, em

có tình cảm với anh. Loại cảm giác này rất dễ chịu, rất nguy hiểm, rất đặc

biệt, cũng rất mãnh liệt. Nếu là nửa năm trước, em sẽ không chút do dự mà nói

với anh, em thích anh. Nhưng, bây giờ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!