Anh quay sang bên tai cô, ngón tay cứng
rắn xâm nhập vào cơ thể cô, gấp gáp mà bực dọc nói:
"Trời ơi, em ngoan một chút, ngoan một chút, được không? Cho anh. cho anh...".
"Em chống đối anh như vậy, lại đi cùng
cậu ta, em cho rằng cậu ta là người thế nào? Nói cho em biết, thứ Lăng Lạc
Xuyên thích chưa bao giờ có đạo lí đặt xuống không đụng vào. Chỉ cần cậu ta đạt
được, em cho rằng cậu ta có thể cảm thấy mới mẻ bao lâu? Một tháng? Hay một
năm? Em không có địa vị xã hội, không tiền, không có hậu thuẫn, yêu đương với
một công tử đào hoa em chơi nổi không?.Cả đời này của em đã định trước sẽ
không thể trốn thoát, anh mới là sự lựa chọn tốt nhất của em. Anh không cần em
yêu anh, anh cũng sẽ không yêu em. Nhưng anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn
hẳn bây giờ rất nhiều, đời người ngắn ngủi, sống vui vẻ mới là điều quan trọng
nhất. Em không bằng lòng, hôm nay anh tạm thời tha cho em, tự em suy nghĩ cho
kĩ đi nhé...".
Chiếc bút vẽ trong tay bất giác dừng lại, Vị Hi thất
thần nhìn bảng vẽ của mình, trên đó chỉ mới vẽ vài nét thưa thớt.
Khi ấy Nguyễn Thiệu Nam vặn cánh tay cô bị thương, túm
cằm cô nói xong những lời này liền bỏ mặc cô đau đến toàn thân run rẩy, tự mặc
quần áo rồi bỏ đi. Còn mình cô nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, đối diện với
bóng tối, hoang mang lo sợ, khóc không thành tiếng.
Cô không muốn Như Phi Nhìn thấy bộ dạng này của cô,
mặc quần áo xong lại không biết mình nên đi đâu?
Một mình trên đường mưa to gió lớn, vừa tối vừa lạnh,
đi rất lâu, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, vừa buồn ngủ vừa mệt.
Chỉ nhớ cuối cùng mình đã tới một nơi rất ấm áp, rất
sạch sẽ, không có mưa. Cô đã quá mệt, tìm một cái đệm mềm mại, nằm lên rồi ngủ
thiếp đi.
Trong lòng vẫn thầm nghĩ, đêm đen của thành phố này
thật quá dài, ngày mai nếu trời nắng thì tốt rồi...
Khi cô tỉnh dậy, trời thực sự đã nắng. Nhìn người ngủ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!