Triều Ảnh, loài hoa thược dược đẹp nhất,
tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng và hi vọng.
Lăng Lạc Xuyên tỉnh giấc bởi đồng hồ báo thức, mở mắt
đã tám giờ sáng. Tối qua bàn xong chuyện làm ăn, anh uống hai li rượu với người
Đài Bắc đó. Lúc này trong đầu dường như nhét một cục chì, đau kinh khủng.
Ngoài cửa sổ, mua từ nửa đêm đến giờ vẫn chưa ngùng.
Anh day day thái dương, ngồi lên, lật chăn ra...
Vị Hi?.
Nhìn thấy người nằm cuộn trong chăn của anh như con
tôm nhỏ, Lăng Lạc Xuyên thực sự giật mình, Đến khi nào vậy?.
Anh nâng mặt cô lên, ngắm một chút, cô ngủ rất say,
tóc và quần áo vẫn còn ướt, rõ ràng là đã dầm mưa. Lại thấy má cô ừng đỏ, sờ
trán cô, hai sốt. Lại nâng cánh tay cô lên phát hiện chỗ khuỷu tay có vết trầy
da, không nhịn được thở dài.
Lăng Lạc Xuyên quen ngủ trần, hôm nay khỏa thân nằm
trong nhà mình, mà nha đầu này lại nhân lúc anh ngủ say trèo lên giường anh,
đây rốt cuộc là ai sàm sỡ ai nhỉ?
Anh tìm thấy chiếc quần ngủ màu đen mặc bừa vào, xuống
giường tìm tủ thuốc, lấy cao dán trị vết thương ngoài da và thuốc giảm sốt
trong đó. Khi cho cô uống, phát hiện quần áo cô vẫn ướt, mặc lâu như vậy dễ
sinh bệnh.
Thế là anh nói với người trong lòng mình:
"Không phải anh lợi dụng em, ai bảo em ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, lại ướt như chuột lột, thiệt thòi chút nhé."
Anh giúp cô cởi quần áo, đầu tiên là váy, tiếp theo là
nội y...
Lăng Lạc Xuyên cảm thấy tay mình có chút không theo sự
sai khiến, đôi mắt cũng càng lúc càng không nghe lời. Trước đây, chỉ từng nghe
nói
"da như nước mùa thu, xương như ngọc'", lúc này thực sự đã cảm nhận được.
Nha đầu này giống như làm từ tuyết, trắng nõn không thể tưởng tượng nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!