Anh vặn cánh tay đang run rẩy của cô,
tựa con thú hoang bị thương, ghé sát tai cô cười lạnh:
"Em thích như vậy có phải không? Vậy thì tối nay chúng ta cùng thưởng thức."
Nlur Phi lại làm ca đêm, sau khi tắm xong, Vị Hi bật
đèn ban công, bày giá vẽ chuẩn bị hoàn thành tác phẩm sắp thành hình. Đang bận
thì di động reo. Cô tưởng Lăng Lạc Xuyên gọi đến, không thèm nhìn liền đưa lên
nghe.
Là anh...
Hộp màu vẽ trong tay cô rơi xuống đất, màu bắn tung
tóe khắp nền.
Giọng nói ấy tiếp tục:
"Anh đang đợi em trong xe, mười phút sau em xuống, nếu không anh sẽ lên".
Bên tai chỉ còn lại tiếng máy bận, Vị Hi duy trì tư
thế ban đầu tay nắm chặt điện thoại, dường như mắt không nhìn thấy gì, trước
mặt chỉ là một màu ảm đạm khủng khiếp, đáng sợ. Không biết đã qua bao lâu, có
lẽ là mười phút, có lẽ là cả một thế kỉ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân,
tiếp theo là tiếng gõ cửa.
Vị Hi sợ hãi quay đầu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cánh cửa,
cả người không ngừng run rẩy. Cô không muốn gặp anh ta! Chết cũng không muốn
gặp anh ta! Tiếng gõ cửa đáng sợ đó lại giống như ác quỷ đòi mạng, không ngừng
quấy rầy cô.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, mỗi một tiếng gõ giống như
đập vào trái tim cô, đập nát gan phổi cô. Cô ra sức bịt tai, chỉ muốn giấu mình
đi, tránh xa tất cả mọi thứ đáng sợ này, trong cơn
hoảng loạn lại đụng vào ghế, ngã nhào xuống nền nhà, cánh tay và đầu gối đều bị
trầy xước.
Cô không quan tâm vết thương và cơn đau, ôm đầu gối
giống như con chuột nhỏ hoảng sợ co người vào góc tường, toàn thân run rẩy.
Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng ngừng lại, Vị Hi từ từ
ngẩng đầu giữa hai đầu gối, di động rơi trên đất lại vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!