Anh dường như nhìn thấy nữ thần Ánh sáng
đang vẫy tay với mình, non xanh nước biếc, ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, hồ
trên toàn thế giới đều hóa thành bơ.
Lần này Lăng Lạc Xuyên rất giữ chữ tín, ăn cơm tối
xong, chưa tới tám giờ liền đưa Vị Hi về nhà.
"Đồ ăn của nhà hàng này càng làm càng khó ăn, lần sau
chúng ta đổi nhà khác".
Vị Hi cười, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: "Buổi tối lái
xe cẩn thận". Cầm đồ của mình lên, chuẩn bị lên lầu.
"Đúng rồi, suýt quên". Lăng Lạc Xuyên kéo cô lại,
"Vốn hôm nay hẹn em ra ngoài là có thứ này cho em".
Vị Hi quay đầu nhìn một cái, anh lập tức ngoan ngoãn
buông tay, sau đó rút ra một chiếc chìa khóa đặt vào tay cô, "Đây là chìa khóa
nhà anh, chính là nơi lần trước em đến. Sau này nếu không mang chìa khóa mà không
vào được nhà thì tới chỗ anh, đừng một mình mặc đồ ngủ chạy lung tung trên
đường. Còn cái này..." Anh lại rút ra một túi
thêu nho nhỏ, lấy ra một mảnh giấy từ trong túi thêu, đưa cho cô.
Vị Hi cúi đầu xem, trên đó viết địa chỉ công ty, địa
chỉ biệt thự của Lăng Lạc Xuyên, còn có số điện thoại di động, số máy bàn, số
điện thoại công ty anh... Tất cả cách thức liên lạc có thể nghĩ đến, anh đều
viết lên đó. Ngoài ra, phía dưới còn viết một dòng chữ nhỏ: Cô
gái này hay quên, dễ đi lạc. Nếu có người nhặt được, mong nhanh chóng trả về,
chủ sở hữu nhất định hậu tạ, nhưng nếu có chút thương tổn, chủ sở hữu chắc chắn
truy đuổi đến cũng, xin hãy cân nhắc.
Vị Hi bật cười, Lăng Lạc Xuyên đặt mảnh giấy vào trong
túi thêu, quàng lên cổ Vị Hi, dặn dò: "Mảnh giấy anh đã ép plastic rồi, không
sợ thấm nước mưa, sau này phải đeo hàng ngày, về sau nếu bệnh cũ tái phát ở
trên đường thì cúi đầu nhìn, cho dù không ai nhặt được em, tự em cũng có thể
tìm thấy anh, không đến nỗi tự đánh mất mình".
Vị Hi Nhìn chiếc túi thêu tinh xảo ấy, hỏi bằng ngôn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!