Thuộc cung thất sát, nguv hiểm cận kể,
gia đình phận mỏng, lục thân tương khắc, đào giếng không có nguồn, bơ vơ không
nơi nương tựa. Khắc cha, khắc mẹ, khắc người thân, khắc bạn bè, khắc chồng,
khắc chính mình, số mệnh đại hung.
Lúc Vị Hi về đến nhà thì trời đã sắp sáng, cô nhìn
thấy mảnh giấy Trì Mạch viết cho cô đặt trên bàn. Đại ý là anh phải đi vài
ngày, muốn cô chăm sóc tốt cho bàn thân, có việc gì thì bàn bạc với Như Phi,
còn để lại tiền và số điện thoại dùng lúc khẩn cấp.
Vị Hi đặt mảnh giấy xuống, không nén được thở dài, đây
đã không phải lần đầu. Mỗi lần sau khi giúp Ngụy Thành Báo làm việc xong, anh
đều đi trốn vài ngày, đợi gió lặng mới trở về.
Mỗi lần anh đi, cô đều lo muốn chết, nhưng cô không
còn cách nào khác. Trì Mạch thiếu tiền, tất cả mọi người trong khu đèn đỏ đều
biết. Ngụy Thành Báo nhìn rõ điều này, mỗi khi có việc nguy hiểm liền giao cho
anh.
Kẻ có tiền dùng tiền mua
mạng, người không có tiền bán mạng lấy tiền. Càng là người cao sang, trên tay
càng không dính máu, thậm chí đến mùi tanh của máu cũng không có. Thế giới đôi
khi chính là đơn giản và cũng bất công như thế.
Vị Hi rót cho mình cốc sữa, đúng trên ban công ngắm
ánh dương từ xa. Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những tòa nhà cao tầng, phản
chiếu lên tấm kính của tòa nhà đối diện, tựa như một vệt máu đỏ tươi, đây là
tia nắng ban mai duy nhất cô có thể nhìn thấy.
Đều nói Thượng đế công bằng nhưng những người sống ở
tòa nhà kiến trúc ổ chim này đến cơ hội hưởng thụ ánh nắng cũng ít hơn người
khác.
Có người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, mở mắt liền
nhìn thấy non xanh nước biếc. Có người vừa sinh ra đã không có cái gì, cho dù
mở mắt to hơn nữa cũng chỉ là một khoảng tối tăm.
Bần cùng không đáng buồn, nhưng đáng buồn là khi bạn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!