Có biết cái gì gọi là không thể đền ơn,
lấy thân báo đáp không? Không hiểu, anh dạy cho em!
Hai người đưa Chu Hiểu Phàm, được người khác tiền hô
hậu ủng rời khỏi đó. Lăng Lạc Xuyên dặn dò người đi theo, đưa nha đầu ngốc đó
về nhà, sau đó nhét Vị Hi vào xe mình.
Vị Hi lấy ra một chiếc khăn tay trong túi lau mặt, lại
lau nữa. Lăng Lạc Xuyên ngồi bên cạnh túm tay cô, kêu lên: "Anh bảo này bà trẻ,
em đã đủ chưa? Lau từ lúc ra khỏi cửa đến bây giờ, em không sợ lau tróc cả da
à?".
Tài xế rất hiểu chuyện liền đóng tấm kính ngăn màu đen
lại, Lăng Lạc Xuyên nhất thời sững sờ, liền nói tiếp:
"Người ta anh hùng cứu mĩ nhân, anh cũng anh hùng cứu
mĩ nhân. Người ta ôm mĩ nhân về, anh chẳng qua chỉ thơm em một cái liền bị ghét
bỏ đến nỗi tài xế của mình cũng không nỡ nhìn". Than ngắn thở dài, nói như
thật.
Vị Hi không nén được bật cười, bàn tay bị anh nắm đến
phát đau, cô rút tay ra viết lên sổ: "Em thấy, chỗ này gần khu vực thành phố,
anh cho em xuống phía trước đi. Em không muốn giống lần trước, đi đôi giày cao
mười hai phân, đầu đội nắng, một mình từ ngoại thành trở về, đi đến nỗi chân xước
da, bật máu".
Lăng Lạc Xuyên quả thật muốn cất tiếng gào ai oán
không lời lên tận trời cao, thở dài nói: "Em thực sự lợi hại, chỉ ngắn gọn vài
câu, không những phủ định tất cả công lao của anh còn có thể khiến anh áy náy
muốn chết. Sao nào? Nói tiếng "cảm ơn" với anh khó vậy à?".
Vị Hi nhìn anh, viết trên quyển sổ: "Cảm ơn! Xin cho
em xuống xe".
Lăng Lạc Xuyên hận không thể lập tức bóp chết cô!
Không đúng, lần đầu tiên gặp cô đã nên bóp chết cô!
Đỡ cho lúc này vì việc cỏn con mà bị ức hiếp.
Anh giận quá bật cười: "Anh không cho em xuống, em làm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!