Chương 39: “Anh hùng” cứu mĩ nhân

Lăng Lạc Xuyên cười, túm cằm Vị Hi, hôn

lên má cô một cái, "Tôi chỉ hỏi hai việc. Việc thứ nhất, ai đưa cô ấy tới đây?

Việc thứ hai... thứ trong cốc, ai cho vào?".

"Mỗi một thế giới đều có ma quỷ của chính nó, chỉ cần

ở lại thế giới của mình, bạn liền biết ai là ma quỷ. Nhưng một khi bạn vượt qua

ranh giới, bạn sẽ không biết ai là thiên sứ, ai là ma quỷ. Song, không sao. Giả

sử thế giới phán xét bạn bằng phương thức không công bằng, bạn cũng có thể sử

dụng chính phương thức của mình... phán xét thế giới này".

Vị Hi viết như vậy lên mặt sau của quyển sổ ghi chép,

sau đó cô ngẩng đầu tiếp tục nhìn màn hình máy chiếu lớn trong giảng đường.

Giáo sư đẩy đẩy cặp kính chỉ bức họa có màu sắc tươi

đẹp trên màn hình, "Đây chính là "Sự phán xét cuối cùng"

- tác phẩm đồ sộ

truyền lại đời sau của

Michelangelo[1], ông

mất sáu năm để vẽ cho nhà thờ Sistine. Vì lấy cảm hứng từ "Ngày phán xét cuối

cùng" trong Kinh thánh và phần "Địa ngục" của Dante[2], bởi

thế nên được đặt tên…".

[1]

Michelangelo là hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kĩ sư người Ý

thời kì Phục hưng.

[2]

Dante là một nhà thơ, nhà thần học người Ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina

Conunedia (Thằn khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới). "Địa ngục"

(Inferno) là phần đầu trong trường ca Thần khúc.

Có học sinh giơ tay hỏi: "Thưa giáo sư, em nghe nói

năm đó khi Michelangelo vẽ bích họa này, hơn bốn trăm người trên bích họa đều

khỏa thân. Sao trên bích họa này, mỗi người đều quấn một tấm vải che phần giới

tính giống như "bỉm không ướt"? Lẽ nào vị đại sư này sợ trước mặt Thượng đế họ

sẽ sợ tới nỗi vãi tè nên mới thêm vào?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!