Anh ta ban đầu chỉ quan tâm đến thân
phận tôi, còn anh lại muốn tìm niềm an ủi từ người phụ nữ khiếm khuyết không
toàn vẹn là tôi. Hai người các anh, chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy chán
ghét...
Chưa tới tám giờ, Lăng Lạc Xuyên liền lái xe tới con
đường tổ chim này, đợi Vị Hi xuống. Nhưng chờ mãi không thấy bóng người.
Đang định lên tìm cô thì thấy Vị Hi mặc quần áo ngủ,
tay xách túi rác, đi dép lê, tóc rối
bước xuống.
Anh chỉ coi như cô dậy muộn, bước nhanh tới, than
phiền:
"Anh nói mà, tiểu tổ tông à, mấy giờ rồi, sao em vẫn chưa thay quần áo?".
Vị Hi quay mặt sang, trên trán nổi vài vết tím bầm, vẻ
mặt mơ màng nhìn anh.
Lăng Lạc Xuyên lòng nặng trĩu, đây không phải lần đầu.
Chỉ cần dính đến hoặc đụng phải chuyện liên quan đến Nguyễn Thiệu Nam, cô liền
xuất hiện chứng mất kí ức có tính lựa chọn tạm thời. Thời gian mất kí ức lúc
dài lúc ngắn, ngắn thì chỉ vài tiếng đồng hồ, dài lại cần vài ngày, thậm chí có
lúc cả tuần. Nhưng thời gian này, ngoài Như Phi và Trì Mạch, cô chẳng quen ai.
Những người khác và việc khác giống như bị cục tẩy trong não cô tự động tẩy
sạch.
Anh vội vàng kéo cô lại, nhìn trán cô trước, còn may
không bị thương nặng, lại giơ tay huơ huơ trước mặt cô, nói một cách căng
thẳng:
"Vị Hi, em đừng dọa anh. Tối qua chẳng phải vẫn tốt ư? Sao ngủ một giấc lại thành ra thế này?".
Cô rút tay lại, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói gì đó, nhưng
dài quá, Lăng Lạc Xuyên không hiểu.
Vị Hi cúi đầu tìm quyển sổ nhỏ của mình mới phát hiện
mình lại mặc đồ ngủ ra khỏi nhà, trên người không mang túi.
Lăng Lạc Xuyên nhíu mày nhìn cô,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!