Tôi tốn nhiều thời gian, tiền bạc và
tinh thần và thể lực như vậy bên em, em cho rằng tôi muốn cái gì? Cơ thể em?
Hay tình cảm của em? Em cảm thấy em đáng không?
"Anh làm ư?".
Nguyễn Thiệu Nam dựa lưng ra ghế, mười ngón tay thon
dài đan vào nhau, thong dong nhàn nhã nhìn cô, "Em hi vọng anh nói phải hay
không phải?".
"Em muốn nghe lời nói thật!".
Nguyễn Thiệu Nam cười, "Đương nhiên không phải, sao em
có thể nghĩ như vậy? Có nhớ anh đã từng nói với em, xã hội thượng lưu có một
nguyên tắc chính là vĩnh viễn đừng để tay mình nhuốm máu, đến mùi tanh cũng
không thể có. Anh đương nhiên sẽ không tự làm những việc như vậy, chỉ cần tìm
người thích hợp, đưa ra tin tức trên kênh đặc biệt, tự nhiên sẽ có người liều
mạng vì tiền. Còn lại, chỉ cần ngồi xem kịch là được rồi. Hà tất tự mình động
thủ?".
Môi Vị Hi run run, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao
người nhà họ Lục không tìm em?".
"Có lẽ từng tìm nhưng khi đó chúng ta đang ở Lệ Giang.
Anh sợ họ sẽ quấy rầy em liền cài đặt chế độ từ chối cuộc gọi của nhà họ Lục
trong di động của em. Anh nghĩ chắc em sẽ không trách anh, có phải không?".
Trước mắt Vị Hi tối đen, một hồi lâu sau mới tỉnh lại,
lên tiếng một cách khó khăn, "Vì sao? Anh từng đồng ý với em...".
Nguyễn Thiệu Nam bật cười khanh khách, đôi mắt đen đẹp
đẽ nhìn cô như đang đọc một câu chuyện cười, "Em cho rằng em là ai?".
"Cái gì?".
"Em thực sự cho rằng tôi có thể từ bỏ báo thù vì em?
Bỏ qua nhà họ Lục các người, còn đưa con cháu Lục Tử Tục ra nước ngoài học ư?
Ha ha.. Anh không nén được mà bật cười, "Em sẽ không thực sự coi mình là Vương
Chiêu Quân đấy chứ? Lẽ nào từ đầu đến cuối em đều không nhìn ra tôi đang lợi
dụng em?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!