Đau khổ kéo dài, giống như ốc sên tràn
đầy nhẫn nại di chuyển. Vui vẻ ngắn ngủi, giống như đuôi thỏ vụt qua thảo
nguyên mùa thu...
Ngày hôm sau, khi kí tên, Nguyễn Thiệu Nam không đi,
chỉ gọi Uông Đông Dương và vài vệ sĩ có kinh nghiệm dày dặn, dặn dò họ đi cùng
Vị Hi đến văn phòng luật sư, bảo vệ cô an toàn, đồng thời xử lí công việc liên
quan. Vị Hi biết anh không muốn gặp người nhà họ Lục, tránh bản thân đến lúc đó
thay đổi.
Quá trình chuyển giao tài sản diễn ra rất thuận lợi,
chẳng qua hai bên kí tên vào một đống giấy, tất cả những thứ vặt vãnh khác đều
do luật sư toàn quyền đại diện.
Lục Tử Tục ngồi trên xe lăn, không ngừng ho, chỉ vài
hôm không gặp, ông ta đã trở nên tiều tụy do căn bệnh giày vò. Nhìn thế nào
cũng là bộ dạng gần đất xa trời, chắc đại hạn không còn xa.
Vị Hi không nhìn ông ta, sau khi hai bên kí tên, hàn
huyên với luật sư vài câu liền cùng xuống lầu. Ở cửa vốn nên mỗi người một ngả,
nào ngờ Lục Tử Tục đột nhiên kéo tay Vị Hi, nước mắt đầm đìa nói:
"Vị Hi, hai đứa trẻ đó sau này...".
Lời chưa nói xong, Uông Đông Dương ra hiệu một cái
liền có vệ sĩ cao to chặn ông ta lại.
Lục Tử Tục ngồi trên xe lăn thở hổn hển, cô bảo mẫu
trẻ tuổi lấy thuốc cho ông ta uống mới dần dần thở được.
Vị Hi không thể nhìn tiếp được tình cảnh này nữa liền
nói vói Uông Đông Dương: Chúng ta đi thôi.
Sau này, khi Như Phi nghe kể về cảnh tượng ngày hôm
đó, cảm khái nói:
"Hóa ra người tàn nhẫn nham hiểm, tội ác tày trời thế nào đi nữa, đến khi tiền bạc tiêu tan hết, bị cô lập hoàn toàn chẳng qua cũng chỉ là như vậy".
Vị Hi thở dài,
"Đều nói náo nhiệt đều vì lợi lộc mà đến; thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi lộc mà đi. Lúc này mới biết hóa ra thế nhân hồ đồ. Dẫu rằng anh từng oai phong lẫm liệt, đến cuối cùng cũng chẳng qua chỉ là một nấm mồ đơn độc, một vốc đất vàng".
Như Phi cười lạnh lùng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!