"Em không thể chỉ sống vì anh nhưng em có thể chết vì anh, điều này không cần hoài nghi".
Sáng hôm sau, thím Vương vừa tỉnh giấc, bước tới phòng
khách liếc thấy hai người nằm ngủ trên tấm thảm, kêu lên một tiếng ôi rồi vội
vàng bịt mắt, miệng hét lớn,
"A di đà Phật, a di đà Phật..".
Hai người vừa ngủ chưa lâu liền bị đánh thức. Nguyễn
Thiệu Nam ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, việc khinh suất sau khi
say rượu tối qua đã không nhớ rõ, day huyệt Thái Dương quở trách:
"Thím Vương, sáng sớm đã kêu la gì vậy?".
Vị Hi kéo quần áo trốn sau lưng anh, hơi lúng túng đẩy
đẩy anh. Nguyễn Thiệu Nam mở mắt nhìn, hóa ra toàn thân anh trần truồng, không
có gì che đậy.
Anh lập tức tìm đồ che đi,
"Xin lỗi thím Vương, bọn cháu hôm qua...".
Người phụ nữ đứng tuổi sớm đã quay lưng đi, cười ha ha
nói:
"Không sao, không sao, tôi chưa nhìn thấy gì hết. Lát nữa tôi về nhà, hai người trẻ tuổi cứ việc đóng cửa, thích điên cuồng thế nào thì điên cuồng thế ấy, ha ha...".
Trước khi đi còn không quên nhìn Vị Hi một cái, dường
như đang nói: Cô bé, lần này đã túm được cậu ta rồi.
"Thím Vương sao vậy? Cười thật lạ". Nguyễn Thiệu Nam
vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Vị Hi liếc anh một cái, bình thản nói:
"Chắc cười khi anh không mặc quần áo, không đáng coi bằng cậu cháu trai nhà thím ấy".
Nguyễn Thiệu Nam hận đến mức nghiến răng, cánh tay dài
kéo cô lại.
Ôi!. Vị Hi khẽ kêu lên, người nằm gọn trong lòng
anh, trán toát mồ hôi.
Nguyễn Thiệu Nam đỡ cô đứng thẳng, căng thẳng nhìn
cô:Thế này là thế nào?.
Vị Hi lắc đầu, Không sao....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!