Cô nhìn thẳng lên trần nhà cao trong
phòng khách, nhìn đường nét độc đáo dần trở nên méo mó, trong lòng thấy ngạc
nhiên, đây có phải là chín tầng địa ngục trong truyền thuyết?
Đêm giao thừa, đồng hồ điểm mười hai giờ liền có người
bắt đầu bắn pháo hoa. Pháo hoa rực rỡ giống như hoa tươi nở rộ, từng đóa từng
đóa nở ra trên bầu trời nhung tơ màu xanh.
Một mình Vị Hi ngồi trên ghế sofa xem ti vi trong
phòng khách, thím Vương bước tới hỏi cô:
"Cô Lục, có cần tôi làm cho cô ít đồ ăn đêm không?".
Cô lắc đầu,
"Không ạ, muộn rồi thím nghỉ ngơi đi".
Thím Vương thở dải,
"Cậu Nguyễn cũng thật là, đón năm mới lại để cô một mình nơi này quạnh quẽ".
Vị Hi bất đắc dĩ cười gượng,
"Có thể anh ấy bận việc, không sao, mình cháu ngồi đây cũng rất ổn". Rồi cô nói tiếp,
"Thím Vương, món ăn chính thống của Dương Châu thím làm ngon lắm, giống y như mẹ cháu làm vậy". Thím Vương luôn rất thương yêu Vị Hi, thấy cô hiểu chuyện
như vậy, trong lòng càng thêm thương xót, nghĩa khí nói:
"Thích ăn thì ngày mai thím Vương đặc biệt làm cho cô. Anh Nguyễn trở về, tôi liền mặc cậu ta đói".
Vị Hi bị người phụ nữ đứng tuổi tốt bụng này chọc
cười, trong lòng chua xót liền nhào vào vòng tay bà,
"Thím Vương, thím đối với cháu thật tốt, giống như mẹ cháu vậy".
Thím Vương không nén được than thở, "Đứa trẻ đáng
thương, chỉ có một mình cô đơn lẻ loi, không cha mẹ cũng không anh chị em ruột,
chăm sóc. Bình thường cậu Nguyễn đối xử với chúng ta rất tốt, thím tưởng cậu ta
là người thận trọng, không giống mấy vị công tử giàu có lông bông xốc nổi.
Không ngờ... Ôi, một cô gái đẹp như tiên nữ, đối xử với cô lúc lạnh lùng lúc
nồng nhiệt như vậy, sao cậu ta có thể nhẫn tâm chứ?".
Sau mười hai giờ, chương trình ti vi càng trở nên vô
vị, dẫu sao thím Vương cũng lớn tuổi, ngồi với cô một lúc liền đi ngủ. Vị Hi
ngồi tiếp một lúc nữa rồi tắt ti vi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!