Anh cúi đầu hôn cô,
giữa lúc môi răng gắn bó, anh nói:
"Vị Hi, xin em nhất định phải tin, cho dù là cầm thủ cũng có thứ mà bản thân nó muốn bảo vệ."
Buổi sáng khi Vị Hi tỉnh dậy, nhìn trần nhà đẹp đẽ, cô
ngơ ngẩn một lúc, đây là phòng ngủ của Nguyễn Thiệu Nam mà.
Tối hôm qua...
Vị Hi nhìn xung quanh, bên cạnh không có người, chiếc
gối lụa bị ép nhăn nhúm, ga giường cũng vậy. Mình cô trần truồng ngồi trên
chiếc giường king size của Nguyễn Thiệu Nam, có cảm giác lạnh buốt phía dưới
thân, đầu giường vẫn đặt một chai thuốc hen màu xanh theo thói quen, phòng ngủ
bao phủ bởi mùi thơm ngọt nhè nhẹ.
Cô giống như một đứa trẻ non nớt, ngây ngốc quan sát
xung quanh nhưng cô nhận thấy sự thay đổi của cơ thể.
Hóa ra những việc xảy ra tối qua không phải là mơ.
Vị Hi túm chăn, giống như cô dâu nhỏ bị ức hiếp, co
người nơi góc giường, một trái tim trống rỗng không có điểm tựa. Giờ này khắc
này, toàn bộ ngón tay và tóc cô đều có mùi của anh, hai chân mềm nhũn không còn
chút sức lực, đến cánh tay cũng vậy. Có lẽ do một thời gian không trải qua
chuyện này, cơ thể cô đau nhức, đầu cũng đau, đến huyệt Thái Dương cũng đập
điên cuồng. Còn người đàn ông tối qua không biết đã mây mưa với cô mấy hồi rõ
ràng đã lâu không yêu đương, chiến tích để lại trên cơ thề cô quả thật, có thể
dùng từ
"vết thương chẳng chịt" để miêu tả.
Vị Hi ôm cánh tay mình, co quắp người lại đến mức run
rẩy.
Nhưng làm thế nào cô đến được chỗ này?
Vị Hi ôm đầu, cố gắng nhớ lại nhưng giống như nằm mơ
vậy, rất nhiều thứ đều không nhớ rõ. Cô mơ màng, láng máng nhớ mình rời nhà họ
Lục đến trạm xe bus đợi xe, sau đó... sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Không nhớ nổi nữa, kí ức dường như xuất hiện một
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!