Đệm dưới thân kêu két két, âm thanh rất
quen thuộc nhưng đáng sợ đến mức khiến người ta hận không thể lập tức
chết ngay. Cô muốn bịt tai, nhưng không động đậy nổi. Muốn
khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.
[1] Trong
bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Di: Màn phù dung êm ái đêm xuân.
Vị Hi ngồi trên ghế tựa ở trạm xe bus, tay bưng cốc cà
phê nóng, cô giống như pho tượng im lìm, một mình nhìn người trên phố đi đi lại
lại.
Khi cô rời nhà họ Lục, Lục Tử Tục ho đến mức quặn ruột
thắt gan, sau đó ho ra một ngụm máu lớn. Nhìn tình cảnh như vậy, chỉ e rằng
không còn chống cự được bao lâu.
Khi người ta sắp chết, lời nói ra đều thật lòng. Đã
tới nông nỗi này rồi, con người hơn năm mươi tuổi ấy vẫn một mực cầu xin sự
thương tình cho cháu trai, cháu gái.
Ông ta hôm nay mang cả nhà cùng xuất trận, đánh một
ván bài tình thân, có lẽ tự mình cho rằng có vài phần thắng. Nhưng không ngờ bị
một đòn
"rút củi dưới đáy nồi" của Vị Hi ngược lại còn làm cho ông ta mất thể
diện trước mặt con cháu.
"Đừng bị mê hoặc bởi biểu hiện giả dối trước mắt, càng là đối thủ gian xảo, sẽ càng giả vờ đáng thương. Kẻ nào mềm lòng, kẻ đó sẽ chết trước". Đây chính là lời ông ta từng ân cần chỉ bảo bên tai tất cả các con
của mình, có lẽ ông ta không ngờ cô vẫn còn nhớ.
Thế giới này có quá nhiều lời nói dối, thép tinh luyện
qua Cửu Châu[2] cũng
không luyện ra nổi nửa câu chân thật. Thứ nhìn không thấu vĩnh viễn là bộ mặt
thật, thứ mơ mơ màng màng luôn luôn là lời bịa đặt.
[2] Cửu
Châu: Tên gọi cổ xưa của Trung Quốc, chia ra làm chín vùng: Bát Châu, Duyễn
Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ưng Châu, Dự
Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!