Cơ thể cô căng như một cây cung,
cả quá trình không hề có cảm giác gì, chỉ đau... đau một cách rõ ràng như
thế, khắc cốt ghi tâm như thế, tan nát cõi lòng như thế.
Đêm dường như dài bất
tận...
Vị Hi cảm thấy mình như chìm trong nước, phía trên cơ
thể rất nặng, muốn vùng vẫy nhưng không có chút sức lực nào. Đầu đè lên chiếc
gối lụa mềm mại, mịt mù nhìn trần nhà méo mó, giống như đang nhìn một thế giới
khác.
Giày vò? Vị Hi giờ đây mới thực sự lĩnh hội được ý
nghĩa của từ này. Hóa ra đây chính là thuyết tương đối, một phút của người ta
bằng một ngày của bạn; một ngày của người ta bằng một năm của bạn; một năm của
người ta bằng một thế kỉ của bạn.
Cơ thể cô căng như một cây cung,
cả quá trình không hề có cảm giác gì, chỉ đau... đau một cách rõ ràng như thế,
khắc cốt ghi tâm như thế, tan nát cõi lòng như thế.
Cô có khóc lóc cầu xin anh buông tha cho cô không?
Không nhớ nữa.
Chỉ mơ hồ biết rằng bản thân đã có quãng thời gian
xuất hiện khoảng trống về ý thức, chắc bệnh cũ tái phát. Cả người chìm trong
đám mây mềm mại, rất nhanh sau đó liền hôn mê.
Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình giống như đứa trẻ bị
bệnh, rên rỉ một cách bất lực trong vòng tay anh. Tấm kính cửa sổ phản chiếu
bóng dáng cơ thể trần trụi của họ quấn lấy
nhau.
Đầu anh vùi xuống bộ ngực tròn đầy của cô, hai tay đè
lên đầu gối cô, thắt lưng cường tráng cử động, không ngừng nghỉ, vô cùng hung
hãn. Nhịp điệu đã từng ngọt ngào trở nên càng lúc càng không chịu nổi. Cô không
cách nào nhìn tiếp, nghiêng mặt đi, đã đau đến mức không thể thốt lên lời,
miệng anh in dấu lên chiếc cổ trắng ngần của cô, để lại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!