Giải thích? Vậy em phải suy nghĩ từng từ
từng câu cho kĩ, em biết đấy, anh hận nhất người nào lừa
anh. Chẳng phải em từng nói anh có thể khiến kẻ địch của mình chết không
có chỗ chôn thây ư?
Mấy ngày liền Vị Hi đều không ngủ ngon, quầng mắt thâm
đen, người cũng ủ rũ, ỉu xìu.
Buổi sáng khi Như Phi tỉnh dậy, nhìn thấy cô đang một
mình bận rộn, không nhịn được hỏi cô: "Hai hôm nay cậu đều ở đây? Nguyễn Thiệu
Nam đồng ý à?".
Vị Hi đang học làm món sushi, "Gần đây anh ấy rất bận,
mình trở về cũng không nhìn thấy anh ấy. Một mình mình đối diện với căn nhà
toàn người làm, giống như con ngốc vậy."
Như Phi nhón một miếng jambon cho vào miệng, "Sao vậy?
Cãi nhau à?".
Vị Hi thở dài, "Nếu mà cãi nhau đã tốt, bây giờ
mình sống như phi tần bị vứt trong lãnh cung, căn bản không thấy mặt hoàng đế."
Như Phi lại nhón một miếng nữa vào miệng, "Được
rồi, nếu cậu là phi tần, đã sớm bị hoàng đế xử chết một trăm tám mươi lần rồi".
Vị Hi đập một cái vào tay cô, vừa tức vừa cười, "Không
có lương tâm gì cả, cậu nói cứ như mình tự làm tự chịu. Mình phát hiện cậu thật
không công bằng, luôn đứng về phía anh ấy".
Như Phi liếc cô một cái, "Mình toàn đứng về phía cậu
thì có. Mình không phải không biết tính cậu, dăm ba câu có thể khiến người ta
tức chết. Nguyễn Thiệu Nam đối xử tốt với cậu, còn cái gì không chiều theo ý
cậu? Cậu đừng có gây sự với anh ta, chọc anh ta giận rồi, cuối cùng người bị
thiệt chẳng phải chính là bản thân cậu ư?".
Vị Hi bật cười khanh khách, "Bị cậu nói như vậy, mình
giống như bước vào nơi ao rồng hang hổ, chuẩn bị chết không chỗ chôn bất cứ lúc
nào vậy".
"Ao rồng hang hổ thực sự chính là lòng cậu, cậu tự hỏi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!