Hạnh phúc rốt cuộc là gì? Có người nói
hạnh phúc không phải sống lâu trăm tuổi, không phải vinh hoa phú quý mà là khi
muốn ăn liền có thứ để ăn, khi muốn được yêu liền có người yêu mình.
Thời gian vui vẻ của Nguyễn Thiệu Nam không kéo dài
được lâu, sau khi xuất viện liền có một đống việc công ty đang chờ anh xử lí.
Trường học của Vị Hi cũng đã nghỉ đông, tuy Nguyễn
Thiệu Nam nhiều lần yêu cầu nhưng cô vẫn không chuyển đến sống ở biệt thự của
anh, cũng không đi làm tại
"Tuyệt sắc khuynh thành" nữa, suy nghĩ đến thân phận
của Nguyễn Thiệu Nam, cô ít nhiều vẫn có chút kiêng dè.
Nhưng thiếu đi một khoản thu nhập, học phí và phí sinh
hoạt sau này của cô sẽ có vấn đề, còn màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh đắt đỏ nữa.
Nguyễn Thiệu Nam đưa cô một thẻ tín dụng, nhưng bị cô
vứt trong ngăn kéo ở biệt thự của anh. Tâm ý của anh, cô đã nhận nhưng cô không
muốn mình giống như tấm thẻ đó, trở thành một món đồ phụ thuộc. Không phải cô
khác người mà do thói quen bao năm hình thành. Ngoài ra còn cả tôn nghiêm của
cô nữa, cô càng cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa cô và anh, cô càng
muốn duy trì sự độc lập trong phương diện tiền bạc.
Sau đó, khi cô nói ra suy nghĩ này với Như Phi, Như
Phi lại không đồng ý,
"Cậu đã vì anh ta đến du học nước ngoài cũng không đi, đương nhiên anh ta có trách nhiệm chăm sóc cậu. Hơn nữa, chẳng phải anh ta không nuôi nổi cậu, cậu hà tất làm khổ mìhh thế?".
Vị Hi nói:
"Ăn của người ta, cầm đồ của người ta thì phải làm theo ý người ta. Cái gì cũng dựa vào anh ấy, vậy sau này nếu anh ấy không cần mình nữa, chẳng phải mình chết đói ư?".
Như Phi nghĩ một chút,
"Cậu nói cũng không sai, có điều Nguyễn Thiệu Nam vừa nhìn đã là loại đàn ông theo chủ nghĩa trọng nam. Cậu như vậy anh ta sợ mất thể diện, ngoài miệng không nói nhung trong lòng nhất định sẽ tức giận".
"Chắc anh ấy... có thể hiểu chứ?". Khi Vị Hi nói câu
này có chút chột dạ, thực ra bản thân cô cũng không dám chắc.
Những ngày này, Vị Hi chạy đôn chạy đáo bên ngoài.
Nhưng trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế, tìm công việc quả thật không dễ
dàng. Mấy ngày tiếp theo, cô chạy đến mỏi chân vẫn chưa có chỗ dừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!