Diệt cỏ tận gốc? Có phải cũng bao gồm cả
em? Lẽ nào anh quên rồi? Em cũng họ Lục.
Vị Hi đói bụng nên tỉnh dậy, khi mở mắt đã là buổi
chiều, cả một ngày không có hạt cơm nào vào bụng. Cô quay mặt qua, thấy Nguyễn
Thiệu Nam vẫn ngủ say sưa, chôn vùi trong bóng râm của cửa chớp, mái tóc đen
che hơn nửa gương mặt.
Một tay anh vắt qua eo cô, Vị Hi không muốn đánh thức
anh, cẩn thận nhấc tay anh ra. Nhưng cô vừa ngồi dậy, chân chưa chạm đất liền
bị một đôi tay kéo lại.
Anh quay mặt cô lại hôn lên môi cô, lơ mơ hỏi: Em đi đâu?.
"Em đói rồi, muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn. Anh không đói à?".
Tay anh vòng lấy ôm chặt vai
cô, anh căng thẳng nói:
"Em không thể đi, anh không cho em đi, Vị Hi, em không thể bỏ anh lại một mình nữa".
"Em không đi, không đi mà'". Vị Hi quay lại vuốt lên
má anh giải thích,
"Em chỉ ra ngoài tìm đồ ăn, Thiệu Nam, em yêu anh, con người của em, trái tim của em đều ở chỗ anh, em có thể đi đâu chứ?".
Anh cọ cằm lên bờ vai cô, giọng nói khẽ khàng, thậm
chí có chút ấm ức,
"Anh chỉ không dám tin, giây phút nghe thấy em nói yêu anh, anh gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng đến ngay cả trong mơ, em cũng chưa từng nói yêu anh."
Vị Hi áy náy nói:
"Xin lỗi, trước đây do em quá ích kỉ, chỉ nghĩ đến mình mà lơ là cảm nhận của anh. Thiệu Nam, em là Vị Hi của anh…" Cô ghé sát mặt anh, giọng nói run rẩy,
"Vị Hi của anh sẽ mãi mãi yêu anh, đến chết cũng yêu anh".
Nguyễn Thiệu Nam không
cho quản gia nhà mình đến đưa cơm, anh nói ghét bị người khác làm phiền. Vị Hi
muốn ra ngoài mua ít đồ ăn nhưng anh không cho cô đi xa. Có lẽ anh thực sự sợ,
hoặc biết thời gian của mình không còn nhiều nên anh cũng đang tranh thủ từng
phút từng giây.
Trong lòng Vị Hi đau đớn từng hồi, giống như có ai đấm
vào ngực cô. Cô cũng không dám đi xa, chỉ mua ít đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện. Đồ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!