Chương 17: Sét đánh long trời

Nếu một cô gái chưa từng trải qua chuyện

đời, cho phép người đàn ông tiến vào cơ thể cô ấy, điều này nói lên điều gì?

Nếu một cô gái chưa trải qua chyện đời, khi làm việc ấy, vẫn luôn ôm người đàn

ông đó, điều này nói lên điều gì?

Những ngày này, trong lòng Vị Hi luôn âm ỉ một suy

nghĩ, nếu có một ngày, thế giới đột nhiên không còn Nguyễn Thiệu Nam, cô sẽ như

thế nào? Cô sẽ sống vui vẻ hơn hay đau khổ hơn?

Cô có thể yêu một người đàn ông khác không? Đó là

người đàn ông như thế nào? Một viên chức nhỏ bình thường? Hay một nhà nghệ

thuật lãng mạn?

Họ sẽ có cuộc sống ra sao? Hai người chen chúc trong

căn nhà bé nhỏ, sinh một đứa trẻ xinh xắn? Hay tay nắm tay tới tận chân trời để

theo đuổi giấc mơ nghệ thuật xa xôi, khó đạt được?

Nhưng cho dù cô gặp người như thế nào, sống cuộc sống

ra sao, Vị Hi biết, một phần nào đó trong cuộc đời cô đã vĩnh viễn mục nát, cho

dù cả thế giới đều là mùa xuân, chúng cũng giống như lá cỏ héo úa, mãi mãi

không thể phơi phới sức sống mới.

Kì thi cuối kì kết thúc, hôm nay là ngày thi viết

giành học bổng du học. Thời gian thi vào lúc hai giờ chiều, nghe nói đề thi đều

do chuyên gia Học viện Mĩ thuật Hoàng gia ra, mọi người xắn tay áo lên, không

mảy may dám có chút sơ suất.

Buổi sáng Vị Hi ôn bài ở thư viện, bữa trưa liền giải

quyết tại nhà ăn của trường. Gần kì nghỉ, người đến ăn cũng ít đi rất nhiều. Vị

Hi tìm một góc yên tĩnh, ăn từng miếng cơm rang Dương Châu chẳng chính thống tí

nào, vẫn không nỡ đặt sách xuống.

Đột nhiên cô cảm thấy không khí xung quanh có chút

khác thường, trong nhà ăn hình như có rất nhiều đôi mắt đồng thời liếc về phía

cô.

Cô ngẩng đầu, mới tìm thấy căn nguyên của vấn đề.

Lăng Lạc Xuyên, con người này dường như cho dù tới đâu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!