Trong bảy năm qua, mỗi sáng khi
mở mắt mình đều phải nói với bản thân rằng nhất định phải thích anh ấy ít
đi một chút, như vậy phải chăng có thể nhẹ nhõm hơn? Mình cứ nhắc nhở bản thân
mình như vậy.
Tối hôm ấy, Uông Đông Dương tới, đưa cả hai vào viện.
Tay Nguyễn Thiệu Nam cũng bị thương, bản thân không thể lái xe lại không thể để
mặc máu tiếp tục chảy liền gọi anh ta đến.
Không ít mảnh thủy tinh đâm vào tay trái Vị Hi, cũng
may vết đâm nông, chưa thương tổn đến dây thần kinh. Bác sĩ chỉ giữ Vị Hi nằm
viện một ngày để theo dõi liền cho phép cô về nhà. Trước khi đi còn dặn dò cô
phải nhớ quay lại thay thuốc đúng hẹn, vết thương không được dính nước, không
ăn những thực phẩm có tính kích thích, nếu không sau này vết sẹo sẽ khó tiêu.
Khi Vị Hi ra viện, tuyết đã ngừng rơi, có thể thấy mặt
trời, thời tiết nắng đẹp.
Như Phi làm thủ tục xuất viện, Vị Hi đứng chờ cô ấy
trong sảnh lớn. Nói ra cũng thật khéo lại nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam và Uông
Đông Dương, người trước người sau đang bước tới.
Vị Hi hơi sững lại trong giây lát, kì thực anh bị
thương còn nặng hơn cô, cô tưởng anh sẽ nằm viện thêm hai ngày, tuyệt đối không
ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau.
Nguyễn Thiệu Nam cũng nhìn thấy cô, lạnh lùng, không
hề có bất cứ biểu cảm nào, cũng không tránh ánh mắt cô, ánh mắt anh xa cách như
nhìn một người xa lạ.
Anh càng lúc càng tới gần, xung quanh ồn ã, đối với cô
dường như giống một vở kịch câm, gạt bỏ tất cả tạp âm trong chớp mắt, cả sảnh
lớn chỉ còn lại tiếng bước chân của anh vọng lại. Trái tim cô càng lúc càng đập
nhanh, đứng im tại chỗ, nhất thời luống cuống không biết làm gì.
Sau đó, anh đi qua cô, cả thế giới đều ngừng lại.
Cảm giác này nên hình dung thế nào nhỉ? Tựa như sinh
mệnh, tựa như luân hồi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời trong giây phút
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!