Anh Nguyễn... đợi anh làm
xong, xin anh hãy nói cho tôi biết, nhìn tôi chảy máu, run rẩy bên dưới cơ thể
anh, anh vui sướng nhường nào? Đợi anh làm xong, xin anh hãy nói cho tôi biết,
chà đạp tôi như vậy, anh vui sướng nhường nào?
Cuộc sống là gì? Chính là khiến chúng ta dùng phần lớn
thời gian trải qua đau khổ, đồng thời giải quyết nỗi đau khổ đó.
Ví dụ đói bụng, ví dụ nghèo hèn, bệnh tật, ví dụ phiêu
bạt, ví dụ...
Khi Nguyễn Thiệu Nam gọi điện đến, Vị Hi và Như Phi
đang sắp kết thúc công việc trở về nhà.
Vị Hi nhìn tên Nguyễn Thiệu Nam lóe sáng trên màn
hình, di động là do anh tặng. Sau khi ném vỡ điện thoại cũ của cô, anh liền mua
cái này cho cô, còn kêu Uông Đông Dương đích thân mang tới trường học.
Di động mẫu mới nhất, giá cả đương nhiên không rẻ. Khi
Vị Hi nhận chiếc di động, danh bạ điện thoại đã lưu một dãy số. Số máy di động,
số máy văn phòng, số máy nhà của Nguyễn Thiệu Nam, số máy bàn của thư kí, số máy
của lái xe... thậm chí đến số điện thoại của trợ lí của anh cũng có.
Di động vẫn không ngừng reo, Vị Hi nghe máy.
Vị Hi, anh nhớ em.
Rất hay, một câu nói đơn giản dứt khoát, chỉ thẳng tới
trái tim người ta, Vị Hi dường như có thể nhìn thấy nét mặt chân thật đáng tin
cậy của Nguyễn Thiệu Nam bên đầu
kia điện thoại.
"Muộn quá rồi, em muốn về nhà…". Vị Hi thử giãy
ra.
"Tro của mẹ em có phải nên tìm một chỗ tốt hơn một chút, để người chết được an nghỉ không?". Anh chậm rãi nói, ngữ khí nhẹ nhàng,
nhàn nhạt không có một chút tình cảm.
Chuyện này không thể thương lượng. Vị Hi nhìn bầu trời
cao, xa, gió cuốn theo những bông tuyết, rất lạnh, nhưng không lạnh bằng vài ba
câu của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!