Biết không? Nhịn cũng cần vốn. Loại mặc
người ta ức hiếp, nhất cử nhất động tùy theo người khác cứu chúng ta, lên trời
xuống đất vẫn chẳng phải dựa vào tâm trạng người ta, cậu dựa vào cái gì để
nhịn?
Thành phố ven biển, không thể giữ nổi tuyết trên mặt
đường. Khắp các đường phố đều là vết xe quay vòng trên tuyết, và những người
xắn quần đi bộ.
Tấm biển bằng đèn Neon của
"Tuyệt sắc khuynh thành"
cũng đọng một lớp tuyết, Vị Hi dùng chiếc chổi nhỏ quét đi.
Gió đêm hơi lạnh, cô kéo cổ áo đồng phục, đưa ngón tay
lạnh buốt ửng đỏ lên miệng thổi nhẹ. Dường như làm thế thì có thể ấm hơn một
chút.
Sắp tới giờ làm việc, các cô gái ở chốn này lục tục
kéo đến, nối đuôi nhau vào, ăn mặc xinh đẹp, như những đóa hoa khoe màu đua
sắc.
Rất nhiều người nói, các cô gái của
"Tuyệt sắc khuynh thành" đều lái BMW đi làm. Ban đầu Vị Hi cũng tưởng vậy, làm việc ở đây lâu mới
biết lời đồn bên ngoài đã nói quá. Ngồi xe nổi tiếng rời đi không ít, nhưng tự
mình lái xe tới chỉ vẻn vẹn vài người.
Các cô gái ở đây kiếm nhiều, tiêu cũng không kém. Có
vài người trong số đó chuyên chỉ thích mua hàng hiệu, giống như bị quỷ ám vậy.
Đồng hồ Cartier, túi LV, nước hoa Chanel, mĩ
phẩm tốt nhất phải mua cả bộ của Lancome. Một bộ trang phục cũng phải lên tới
hàng vạn, lấy đâu ra tiền dư để mà mua xe?
Vài người không thích mua những thứ xa xỉ đẹp đẽ nhưng
vô dụng đó, có điều tốc độ tiêu tiền còn nhanh hơn nước chảy. Còn tiêu ở chỗ
nào thì nhìn cơ thể các cô ấy càng ngày càng gầy, thần sắc càng ngày càng ủ rũ,
không hỏi cũng biết.
Thực ra một khi bước vào con đường này, cho dù bạn đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!