Khi ở trong nước họ nghèo khó nhất, yếu
đuối nhất, nơi đất khách quê người, với thân phận phụ nữ, họ chịu sự áp bức và
lăng nhục tàn khốc nhất, chịu sự chà đạp của đàn ông nước ngoài, dùng tiền bán
thân xác của bản thân để nuôi sống người thân nơi quê nhà, nhưng mãi mãi không
còn mặt mũi nào trở về cố hương.
Hội chứng tăng thông khí chẳng phải bệnh nghiêm trọng
gì, ngày hôm sau Vị Hi đã có thể xuất viện.
Những ngày sau khi xuất viện, tất cả đều dường như rất
bình yên. Gần tới cuối tuần, cô vừa bận đi học, vừa bận đi làm, hơi rảnh chút
liền xách giá vẽ cùng bạn ra ngoài vẽ thực tế. Cô dùng hết tất cả các biện pháp
không để bản thân có thời gian trống, vì chỉ cần dừng lại cô liền cảm thấy
thành phố này đến bầu trời cũng màu xám.
Khoa thông báo cô chuẩn bị giấy tờ, học bổng đó đã
được phê chuẩn, chỉ cần nộp một số tài hệu là có thể làm xong thủ tục. Khi Vị
Hi nhận được tin này, cô chẳng có cảm giác gì. Vì cô biết, điều này không nói
lên điều gì, cũng không thay đổi được cái gì.
Nguyễn Thiệu Nam thích
dỗ dành cô, giống như hồi nhỏ, mỗi lần cô đau lòng buồn bã, anh đều sẽ mua vài
món quà nhỏ để làm cô vui. Nhưng điều này không thay đổi được vận mệnh của cô.
Anh đã nói sẽ không buông tha cho cô, cả đời sẽ không
buông tha.
Tháng mười hai, thành phố ven biển không có mùa đông
này lại có một trận tuyết lớn. Người già đều nói đây là kì tích mấy chục năm
chưa từng thấy.
Buổi sáng tỉnh dậy, qua cửa sổ mờ mờ, Vị Hi nhìn thấy
từng đám từng đám bông tuyết lớn từ trên trời bay xuống.
Như Phi rất thích thú, dùng tay áo lau sạch một khoảng
kính, hưng phấn nhìn ra ngoài,
"Nhanh ra xem này Vị Hi, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy tuyết từ bé đến giờ, là tuyết thật nhé!".
Vị Hi ôm chăn nhìn cô cười, Như Phi thực sự là một
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!