Anh cúi đầu, dịu dàng thì thầm, cọ vào
tóc mai con gái của kẻ thù, đôi môi đẹp đẽ mang theo sự ngọt ngào tanh mùi
máu, thong dong không vội vã nói ra tình yêu đối với cô, cho cô biết làm thế
nào để dồn người thân máu mủ của cô... tới chỗ chết.
Toàn bộ hương vị màu sắc bữa tối đều là món ăn Dương
Châu đích thực, Vị Hi có phần cảm động, cô không ngờ anh còn nhớ. Mẹ Vị Hi là
người Dương Châu, lúc còn sống, sở trường cùa bà chính là làm món ăn Dương
Châu.
Dương Châu, non nước hữu tình, địa linh nhân kiệt, đồ
ăn cũng vô cùng ngon, thể hiện khí chất thanh nhã, tươi đẹp.
Đậu phụ Bình Kiều, cải xanh xào nấm hương, lươn trộn,
cá lát sốt cà chua, còn có canh mọc thịt cua thơm giòn, bánh bao nóng Hoài An
vỏ mỏng nhân bánh tươi...
Khi Vị Hi nhìn thấy từng món ăn ngon này, cô gần như
muốn khóc. Đây đều là những món mẹ thường làm cho cô trước đây, bao năm qua đi
rồi, cô cơ hồ đã quên hương vị của nó, quên cảm giác chân thật ấm áp này. Anh
lại nhớ, còn nhớ rõ ràng đến thế.
Nhà hàng bố trí rất trang nhã, phòng ăn đặt trên lầu
gác bên sông đầy màu sắc cổ xưa, phía dưới nước chảy róc rách, từ cửa sổ căn
phòng nhìn ra có thể thấy cây cầu nhỏ và guồng nước gỗ cổ kính trong sân, tựa
như Giang Nam mưa bụi đích thực.
Vị Hi có phần hốt hoảng, dường như trở lại những năm
tháng đầu đời, sau mỗi lần bị người khác ức hiếp, một mình ngồi trên xích đu
trong căn nhà cũ của nhà họ Lục, giống như con thú nhỏ bị thương, liếm láp vết
thương của mình. Không ai để ý, không ai quan tâm. Thậm chí cô từng nghi ngờ,
nếu có một ngày, cô bị mấy người được gọi là anh chị kia hại chết, có phải cũng
không ai biết không?
Cho tới một ngày, anh đã phát hiện ra, giống như ánh
nắng mặt trời ấm áp, không kịp đề phòng, không thể đoán trước, chiếu sáng toàn
bộ sinh mệnh cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!