Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù
là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại
cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị
người ta giẫm đạp như vậy.
Xe bon bon trên đường.
Vị Hi nhìn cảnh đường phố
ngoài cửa xe, ánh đèn Neon rực rỡ mang
theo dáng vẻ hoảng hốt lướt qua. Nguyễn
ThiệuNam làm việc với máy tính
xách tay của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như những nhân sĩ thành công khác,
bận rộn và lạnh lùng.
Vị Hi nhìn ngón tay anh múa
trên bàn phím, các khớp xương nổi rõ, thon dài nhưng mạnh mẽ. Không thể phủ
nhận, đấy là đôi tay giỏi trong các mánh khóe, thủ đoạn, ví như: sự
lên xuống của nền kinh tế, tình hình biến đổi của thị trường chứng khoán. Ví nữa là
hàng ngàn, hàng vạn lợi ích của mỗi cá nhân và gia đình, cùng với vận mệnh cuộc
đời của một cô gái bình thường.
Không biết từ khi nào xe
đã đi sâu vào chốn phồn hoa nhất của thành phố, những cửa hàng quần áo trang
sức xa xỉ giống như những tì nữ
khiêm tốn lặng lẽ đứng hầu hai bên
đường.
Người đàn ông gập máy tính lại, quay sang nhìn cô gái
bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Nhưng Vị Hi chỉ nhìn ra
ngoài cửa sổ, không có ý muốn
trao đổi, trong một giao dịch tiền bạc, ngôn ngữ dường như trở nên dư
thừa.
Cô chẳng biết chút gì về anh,
anh cũng thế. Nhưng tối nay, cô lại trao kí ức quý giá
nhất của một người con gái cho anh, đấy là số mệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!