Chương 41: (Vô Đề)

22.

Nhan Tịch Lam vừa tỉnh dậy mới biết, nàng đã hôn mê suốt hai ngày.

Hai ngày qua, Tạ Quân vẫn luôn ở bên nàng, đích thân bón thuốc, hầu nước, không rời nửa bước. 

Vì nàng mà hắn còn bỏ cả triều một buổi. 

Sáng nay, mãi đến khi bị nội thị khuyên can tha thiết, hắn mới lưu luyến rời khỏi điện Hợp Hoan để lên triều. 

Nào ngờ hắn vừa rời bước, Nhan Tịch Lam liền tỉnh lại.

Nàng không khỏi cảm thán, thời điểm nàng tỉnh dậy, quả thực quá vừa vặn.

Dù trong lòng đã sớm có mưu tính vẹn toàn, nhưng suy cho cùng, sau cơn hôn mê kéo dài, nàng vẫn cần một chút thời gian để hiểu rõ tình thế hiện tại.

Ván cờ này, nàng đã đặt cược cả tính mạng của mình. 

Nếu không thể nhân cơ hội mà khiến nhà họ Bạch sụp đổ, thì tất cả cũng chẳng thể gọi là thắng lợi.

Nghĩ đến đây, vết thương trên người lại nhói đau. 

Nhan Tịch Lam nằm bất động trên giường, nhưng trong đầu lại không ngừng tính toán, lúc gặp lại Tạ Quân, nên khóc hay nên nổi giận, nên tỏ vẻ yếu đuối hay là cầu xin tha thứ. 

Từng việc từng việc, nàng đều suy xét kỹ càng. 

Dù là nàng, lần này cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

Nàng khẽ gọi tên Tô Ngọc. 

Vừa cất tiếng, đã thấy Tô Ngọc từ phía sau màn bước đến bên giường. 

Nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của nàng ta, Nhan Tịch Lam chợt nhớ tới cái tát hôm đó, lòng cũng âm thầm xót xa.

"Hoàng thượng không trách phạt các ngươi chứ?"

Nghe thấy nàng hỏi, Tô Ngọc lập tức ứa nước mắt, vừa lắc đầu vừa khẽ đáp:

"Nương nương yên tâm, Hoàng thượng chỉ lo lắng cho người, đâu còn nhớ đến chuyện trách phạt cung nhân điện Hợp Hoan. Huống hồ đêm đó nô tỳ cũng không có mặt bên người, người còn lo lắng gì nữa. Ngay cả Thục phi… đến giờ cũng chỉ bị giam trong tịnh điện, vẫn chưa kịp xử trí."

Nghe vậy, Nhan Tịch Lam càng vững dạ, lại hỏi tiếp:

"Ninh Ninh vẫn ổn chứ?"

"Công chúa rất khỏe ạ. Mấy hôm nay đều do nhũ mẫu chăm sóc, sinh hoạt bình thường. Lời dặn trước đó của nương nương, nô tỳ không dám quên, chưa để công chúa hay biết."

Nhan Tịch Lam nghe vậy mới thực sự thở phào. Nàng nghiêng đầu nhìn Tô Ngọc, giọng dịu đi:

"Mặt của em còn đau không? Có sao không?"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tô Ngọc nghe nàng hỏi vậy, càng thấy lòng quặn thắt. Nàng ta nắm lấy tay Nhan Tịch Lam, vừa khóc vừa nói:

"Nương nương, nô tỳ hiểu lòng người.

Đừng nói là một cái tát, dù là trăm tát, ngàn tát, nô tỳ cũng chịu được. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!