Chương 60: (Hoàn)

32.

Ngày mùng Một tháng Chạp năm Nguyên Khang thứ mười bốn, tin Hoàng đế băng hà từ trong cung truyền ra, cả triều đình lẫn dân chúng đều chấn động thương tiếc.

Tạ Quân từ lúc đăng cơ đến nay luôn chăm lo chính sự, tuy từ năm thứ mười ba bắt đầu có phần buông lơi, nhưng nhờ có Nhan Tịch Lam âm thầm hỗ trợ, lại ngã bệnh đúng lúc, nên cũng không gây nhiều dị nghị.

Sau khi Tạ Quân băng hà, hoàng trưởng tử Tạ Dung lên ngôi, sắc phong dưỡng mẫu là Nhan Quý phi làm Thái hậu, tỷ tỷ Tạ Chi Ninh được phong làm Khang Lạc Trưởng công chúa. 

Tân đế còn nhỏ tuổi, Nhan Thái hậu thuận theo thỉnh cầu của các đại thần, nhiếp chính sau rèm. 

Năm sau, đổi niên hiệu thành Chính Minh.

Cũng trong năm ấy, Yến quốc công – người xưa nay luôn giữ mình kín tiếng – được Thái hậu trọng dụng, một bước lên mây, nhập triều giữ chức tể tướng.

Năm ấy, Chi Ninh vừa tròn mười một tuổi.

Tết Thượng Nguyên năm Chính Minh đầu tiên, Nhan Tịch Lam đưa Chi Ninh trở lại điện Tiêu Phòng. 

Chi Ninh có phần e dè nơi đây, vẫn nắm c.h.ặ. t t.a. y Nhan Tịch Lam không buông. 

Nhan Tịch Lam vừa vỗ về vừa dắt nàng đến chính điện, quỳ trước bài vị của Nhan Sơ Tịch, thay nàng dâng hương, hành lễ.

Nhìn làn khói xanh lượn lờ, lòng Nhan Tịch Lam thoáng u sầu, nàng dịu dàng nói với Chi Ninh:

"Ninh Ninh, con phải luôn ghi nhớ mẹ ruột của con, khi còn sống, nàng thương yêu con vô cùng, thật lòng đối đãi con rất tốt."

Chi Ninh ngoan ngoãn dập đầu, rồi ngẩng đầu, thất thần nhìn bài vị của Nhan Sơ Tịch, khóe môi khẽ mỉm cười, nàng quay sang nói với Nhan Tịch Lam:

"Mẫu phi à, người và mẫu hậu thật ra không giống nhau lắm. Nhưng trong lòng Ninh Ninh hiểu rõ, bất kể là mẫu phi hay mẫu hậu, đều yêu thương Ninh Ninh như nhau. Đều là mẫu thân của Ninh Ninh."

Nhan Tịch Lam thoáng ngẩn người. 

Bao năm che giấu như vậy, nàng không ngờ Chi Ninh lại hiểu rõ đến thế. 

Nàng đưa tay vuốt má con bé, nhẹ nhàng hỏi:

"Ninh Ninh, con còn nhớ mẫu hậu không?"

Chi Ninh lặng lẽ gật đầu, rồi ôm chặt lấy nàng, khẽ thì thầm:

"Không nhớ được nhiều đâu, chỉ còn vài ký ức mơ hồ. 

Nhớ là mẫu hậu mỗi tối trước khi ngủ đều sẽ chậm rãi tẩy trang, rửa mặt, vì người biết con thích ngắm người làm vậy. 

Còn mẫu phi thì khác, đêm đầu tiên con đến điện Hợp Hoan, người tẩy trang rất nhanh, vì thấy con ngồi trên giường nhìn, sợ con phải chờ lâu.

"Nghe đến đó, lòng Nhan Tịch Lam đau xót. Nàng ôm chặt Chi Ninh vào lòng, cảm nhận đôi tay nhỏ của con bé bấu chặt lấy vạt áo sau lưng nàng."Mẫu phi, con biết, người làm tất cả mọi chuyện hôm nay, đều là vì muốn con không phải chịu uất ức. 

Giờ con đã hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ hiếu thuận với người.

"Nhan Tịch Lam mỉm cười, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng đáp:"Chi Ninh, mẫu phi biết con là đứa trẻ tốt. 

Nhưng nguyện vọng cả đời này của mẫu phi chính là con được sống cuộc sống mà con mong muốn, hạnh phúc, tròn đầy, bình yên. 

Ngoài điều ấy ra, mẫu phi không cầu gì nữa."

Chi Ninh nằm trong lòng nàng, khẽ gật đầu, đôi mắt m.ô.n. g lung đầy suy nghĩ.

Rời điện Tiêu Phòng, Mặc Trâm bước tới bẩm báo: phu nhân của Yến quốc công đến thăm Thái hậu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!