Chương 57: (Vô Đề)

Nhưng nay nghĩ lại, tại sao lại cấm bánh Thái sư?

Liệu có phải... cái c.h.ế. t của tiểu hoàng tử, có liên quan?

Tố Ngọc nghĩ mãi, một hình ảnh chợt hiện ra trong đầu nàng.

Tố Ngọc run lẩy bẩy, chụp lấy cánh tay Trương Mậu Nhiễm, vành mắt đỏ hoe, khẩn thiết hỏi:

"Phu quân, nếu bệnh nhân nhiễm phải thương hàn, có cần kiêng kị nghiêm ngặt không?"

Trương Mậu Nhiễm bị hỏi đến mơ màng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, song vẫn nghiêm túc trả lời: 

Quả thực cần phải kiêng khem kỹ lưỡng. 

Người mắc thương hàn thì tỳ vị vốn đã yếu, thường chỉ có thể ăn chút ít thức ăn lỏng dễ tiêu. 

Nếu vì tham ăn mà dùng phải đồ ăn không thích hợp, rất dễ tái phát, thậm chí làm bệnh tình chuyển nặng, nguy hiểm đến tính mạng.

Tố Ngọc nghe xong, hít sâu một hơi, giọng vẫn run rẩy, lại hỏi tiếp:

"Nếu bệnh nhân là trẻ nhỏ thì lại càng phải kiêng khem hơn nữa, đúng không?"

Trương Mậu Nhiễm vẫn không rõ nàng hỏi vậy là có ý gì, chỉ gật đầu xác nhận, rằng trẻ nhỏ nhiễm thương hàn vốn đã nguy hiểm, muốn an ổn qua khỏi thì tuyệt đối không được buông lơi việc ăn uống, bằng không càng dễ khiến bệnh thêm trầm trọng.

Tố Ngọc nghe đến đây, trước mắt bỗng tối sầm, ngã sụp vào lòng chàng.

Trương Mậu Nhiễm giật mình, vội vàng ôm lấy nàng, cuống quýt hỏi xem nàng thấy không khỏe ở đâu.

Tố Ngọc không nói nên lời, chỉ nhắm mắt lắc đầu, trước mắt như hiện lại quãng thời gian mười hai năm về trước.

Khi ấy, bệnh tình của Xung nhi nhiều phen nguy kịch, may mắn cuối cùng cũng ổn định. 

Đứa trẻ dần dần tỉnh táo trở lại. 

Nhan Sơ Tịch đã thức trắng mấy đêm canh giữ bên giường con, đến khi không còn gắng gượng nổi nữa mới được Tố Ngọc dìu về nghỉ ngơi.

Ngay khoảng thời gian Tố Ngọc đang chăm sóc Sơ Tịch yên giấc, Tạ Quân đến điện Tiêu Phòng thăm Xung nhi. 

Hài tử còn nhỏ, vì uống thuốc mà đã phải kiêng ăn bao ngày. 

Sơ Tịch xưa nay cẩn trọng, luôn tuân theo lời dặn của ngự y, từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều hết mực nghiêm ngặt, chỉ cho con dùng vài loại cháo loãng đã được ngự y gật đầu đồng ý, tuyệt đối không để con đụng vào thức ăn khác.

Thế nhưng Tạ Quân lại luôn nuông chiều đứa con trai độc nhất. 

Chỉ cần Xung nhi nũng nịu đòi gì, hắn đều lập tức đáp ứng. 

Hôm đó, vừa thấy phụ hoàng, Xung nhi liền mè nheo kêu đói.

Tạ Quân vừa nghe con đói bụng, bất chấp lời can gián của ngự y, liền lệnh cho cung nhân ở điện Tiêu Phòng chuẩn bị điểm tâm, còn nghiêm giọng quở trách mọi người lười biếng, để tiểu hoàng tử chịu đói. 

Nhũ mẫu của Xung nhi thì quỳ xuống cầu xin đến khản giọng, ngự y trực ban cũng dập đầu đến rách trán, nhưng Tạ Quân vẫn ngang nhiên trách họ chuyện bé xé ra to. 

Hắn còn vênh váo nói rằng bản thân lúc bệnh cũng chẳng thiết gì, chỉ ăn vài miếng bánh điểm tâm là xong, Xung nhi đang hồi phục, cứ để đói mãi sao có thể bồi bổ thân thể?

Cung nhân thấy hắn muốn dùng thánh chỉ để ép ngự y, đành định đi mời Nhan Sơ Tịch. Tạ Quân lúc này mới biến sắc, không dám tiếp tục làm càn, còn dặn không được làm phiền nàng nghỉ ngơi. 

Hắn ngồi trong phòng Xung nhi một lát, rồi lấy cớ mình cũng đói, cho người đem điểm t@m đến cạnh giường Xung nhi, bảo rằng chỉ là để hắn dùng. 

Chúng cung nhân nghe vậy, không dám làm trái, đành đem mấy món điểm t@m đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!