Chương 56: (Vô Đề)

30.

Sau khi xuất giá, mỗi năm Tố Ngọc đều vào cung thăm Nhan Tịch Lam và Chi Ninh, lần nào vào cung, nàng cũng được Nhan Tịch Lam lưu lại vài ngày.

Mãi đến năm Nguyên Khang thứ mười bốn, có một hôm, Trương Mậu Nhiễm từ Thái y viện trở về, vẻ mặt trầm trọng, nói với nàng rằng năm nay, nếu không phải trong cung cho truyền, thì đừng tùy tiện vào cung nữa.

Trương Mậu Nhiễm xưa nay luôn trầm ổn, Tố Ngọc nhìn thấy vẻ mặt ấy của phu quân, lòng lập tức bất an. 

Nàng tuy không khôn khéo lắm, nhưng cũng lờ mờ đoán được trong cung đang xảy ra chuyện lớn, mà việc ấy, tất sẽ liên quan đến Nhan Tịch Lam.

Tố Ngọc rất lo cho nàng, nhưng lời Trương Mậu Nhiễm, nàng cũng không dám trái, đành phải chờ tin ở nhà. 

Nàng không phải sợ bị cuốn vào thị phi, chỉ sợ mình hành động thiếu suy xét, khiến Nhan Tịch Lam và Trương Mậu Nhiễm gặp phiền toái không đáng có.

Từ sau khi xuất cung, tin tức của Tố Ngọc không còn linh hoạt như xưa. 

Nàng không tránh né nữa, mỗi đêm Trương Mậu Nhiễm về nhà, đều níu lấy chàng hỏi han chuyện của Nhan Tịch Lam.

Lần nào Trương Mậu Nhiễm cũng nói:

"Quý phi vẫn bình an, công chúa cũng mạnh khỏe", nhưng điều đó không thể xua tan được nỗi bất an trong lòng nàng.

Nàng thấy được giữa hai đầu lông mày của chồng là nét u sầu, cũng nghe thấy tiếng thở dài đêm đêm trong bóng tối.

Cứ thế, Tố Ngọc sống trong thấp thỏm suốt nửa năm dài.

Đến đầu thu, một đêm kia, Trương Mậu Nhiễm đột nhiên vào cung suốt ba ngày ba đêm. 

Đến chiều hôm thứ tư mới trở về, người mỏi mệt rã rời, vào phòng là ngã lên giường ngủ một giấc liền. 

Sau khi tỉnh lại, tựa hồ như đã nghĩ thông suốt, cũng không giấu nàng nữa, liền đem mọi chuyện trong cung, nói hết cho nàng nghe.

Trương Mậu Nhiễm kể, Hoàng thượng trong một năm qua chìm đắm nữ sắc, đến mùa xuân thì suy kiệt mà ngã bệnh, Quý phi nương nương sai chàng điều trị, chàng bèn kê vài đơn thuốc công hiệu.

Tố Ngọc nghe đến đây đã thấy bất ổn. 

Trương Mậu Nhiễm nói là thuốc có hiệu quả, vậy mà bệnh tình lại kéo dài từ xuân sang thu, ngày một trầm trọng hơn. 

Nếu không phải thuốc sai, thì hẳn trong cung có việc gì đó khác thường.

Nhưng giờ đây, cả cung Vị Ương đã nằm trọn trong tay Nhan Tịch Lam, còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Trương Mậu Nhiễm thấy nàng lộ sắc nghi hoặc, bèn như vô ý hỏi:

"Hoàng thượng trước đây, có phải rất thích ăn bánh Thái sư, ngay cả lúc bệnh cũng không chịu kiêng cữ?"

Tố Ngọc ngẫm nghĩ, rồi đáp:

"Hoàng thượng quả thật rất thích ngọt, đặc biệt là bánh Thái sư. Ngày trước nếu ăn không ngon miệng, nương nương thường làm ít điểm tâm, ngài luôn có thể ăn được đôi chút."

Nói rồi, nàng lại hỏi, vẻ lo âu hiện rõ:

"Chẳng lẽ bệnh rồi mà Hoàng thượng vẫn không chịu ăn uống đúng cách, chỉ dùng điểm tâm làm chính?"

Trương Mậu Nhiễm nghe xong, thở dài một tiếng, nằm ngửa ra giường. 

Tố Ngọc thấy vậy, lập tức hỏi tiếp: nếu như bệnh nhân không kiêng cữ, có làm bệnh thêm nặng không?

Trương Mậu Nhiễm cười khổ, nghiêng đầu nhìn nàng, nói bằng giọng chua xót:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!