20.
"Tránh ra! Đừng chạm vào bổn cung! Bổn cung phải gặp bệ hạ!"
Bạch Ức Tiêu gào lên, vừa xô đẩy đám cung nhân đang ngăn cản, vừa liều lĩnh lao vào trong điện Hợp Hoan. Nhưng người của điện này đã sớm vây chặt lấy nàng, chẳng để nàng tiến thêm lấy một bước.
Nhan Tịch Lam đứng lặng bên trong, yên tĩnh quan sát Bạch Ức Tiêu. Chỉ thấy nàng kia đầu tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt, áo váy xộc xệch, chân trần không tất.
Trên đôi bàn chân vốn trắng ngần đã chi chít vết xước, nhìn đến xót xa.
"Nhan Tịch Lam, đồ yêu nghiệt mê hoặc lòng người, để bổn cung vào! Bổn cung phải gặp bệ hạ!"
Giọng nói của Bạch Ức Tiêu đầy dữ tợn, sắc mặt méo mó.
Nhan Tịch Lam hiểu rõ — nàng ta đã bị dồn đến đường cùng, muốn trốn khỏi điện Phi Hương e đã tốn rất nhiều công sức, đến được đây trong bộ dạng như thế, là đã đánh cược tất cả.
Vu cổ là đại kỵ trong hậu cung.
Một khi chuyện bị vạch trần, đủ khiến nhà họ Bạch bị tru di.
Bạch Ức Tiêu sao có thể cam tâm chịu chết? Dẫu là kháng chỉ, nàng ta cũng muốn tự mình đối chất với Tạ Quân.
Nhưng Nhan Tịch Lam lại không định để nàng ta có cơ hội đó.
"Yêu nữ! Ngươi cả ngày quấn lấy bệ hạ, rốt cuộc có mưu đồ gì? Bản cung nhất định sẽ khiến người đuổi ngươi khỏi cung!"
Lời nói như d.a. o cắt tai, nhưng Nhan Tịch Lam chỉ quay đầu, nhàn nhạt dặn dò một tiểu cung nữ:
"Không nghe thấy sao? Thục phi tỷ tỷ muốn gặp bệ hạ, mau đi thỉnh người đến đây."
Cung nữ được lệnh vội vã chạy đi.
Bạch Ức Tiêu nghe thấy vậy thì im lặng giây lát, ánh mắt như muốn xuyên thấu nội điện, dán chặt vào nơi nàng nghĩ rằng Tạ Quân đang ở đó.
Nhan Tịch Lam khẽ nhấc tà váy, ung dung bước ra, dừng lại bên cạnh Bạch Ức Tiêu.
Khóe môi nàng khẽ cong, nụ cười dịu dàng mà lạnh lẽo:
"Tỷ tỷ, chẳng phải xưa nay tỷ luôn tin tưởng bệ hạ nhất sao? Cớ sao hôm nay lại hoảng loạn đến thế? Bộ dạng đầu tóc rối bời thế kia, chẳng hợp quy củ diện thánh đâu."
Bạch Ức Tiêu không đáp, chỉ hừ lạnh, ánh mắt không rời nội điện.
Nhan Tịch Lam cười càng rạng rỡ, rồi lại tiến thêm một bước:
"Tỷ có biết vì sao hôm nay bệ hạ chẳng gặp ai, suốt một ngày ở bên muội không? Không phải vì muội quyến rũ gì, mà vì chuyện của Bạch phu nhân quá bất ngờ. Bệ hạ còn chưa nghĩ ra nên xử lý tỷ ra sao... xử lý Bạch gia thế nào."
Lời vừa dứt, Bạch Ức Tiêu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
Đám cung nhân xung quanh kinh hãi, muốn ngăn lại nhưng chưa kịp hành động, đã bị Nhan Tịch Lam quát lớn:
"Dừng tay! Nàng ấy vẫn là Thục phi được ban tước, các ngươi dám động thủ? Không sợ lát nữa bệ hạ nổi giận, liên lụy tới các ngươi sao?"
Cung nhân đành thu tay lùi xuống.
Bạch Ức Tiêu liền xô mấy người chắn trước, lao tới, vươn tay túm lấy vạt áo của Nhan Tịch Lam.
Nhan Tịch Lam không ngờ nàng ta mạnh đến thế, bị kéo đến lảo đảo.
Đám người xung quanh kinh hô, nhưng không ai dám tiến lên cản. Nào ngờ hành động ấy lại rơi trúng bẫy của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!