Chương 25: (Vô Đề)

13.

Năm Nguyên Khang thứ sáu, ngày mùng chín tháng Chạp, chính là ngày sinh của Thục phi Bạch Ức Tiêu.

Năm nay, trong cung vừa có quốc tang vì Hoàng hậu băng hà, nên sinh nhật của các phi tần đều không thể tổ chức linh đình, cùng lắm chỉ được ban thưởng đôi chút làm an ủi.

Thế nhưng Bạch Ức Tiêu xưa nay vốn quen cao ngạo.

Gần đây nàng ta lại bị Nhan Tịch Lam đè đầu cưỡi cổ, trong lòng ôm một bụng tức nghẹn, chỉ chờ tới sinh nhật để xoay chuyển thế cờ, lấy lại thể diện.

Mấy tháng gần đây, Tố Ngọc đã sớm thấu hiểu tâm tính chủ tử, không cần dặn dò, nàng vẫn luôn âm thầm để mắt tới động tĩnh ở điện Phi Hương. 

Vừa nghe nói Thục phi đang toan tính mưu đồ gì đó cho ngày sinh thần, liền vội vàng tới bẩm báo:

"Thưa nương nương, Thục phi thật quá phận. Mới được yên mấy ngày đã lại bắt đầu giở trò. Nô tỳ nghe nói nàng ta đã hối lộ không ít thái giám bên cạnh hoàng thượng, nhất định muốn dụ người đến điện Phi Hương vào đêm sinh nhật."

Vừa nói, mắt Tố Ngọc đã đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống ướt cả mũi giày.

"Năm nay sinh nhật của nương nương, điện Hợp Hoan vắng lặng đến đáng thương... chỉ có... chỉ có bát mì trường thọ do nô tỳ nấu..."

Nghe giọng Tố Ngọc nghẹn lại, Nhan Tịch Lam chỉ khẽ thở dài, đặt lược xuống, dịu giọng an ủi:

"Ngốc à, sinh nhật của ta, chẳng phải cũng là ngày giỗ của tỷ tỷ sao? Dù ta có được thiết yến linh đình, lòng cũng chẳng thể nào vui nổi."

Tố Ngọc nghe nàng còn ngược lại đi dỗ dành mình, càng không kìm nổi nước mắt. 

Nhan Tịch Lam biết nàng cũng có tình cảm sâu đậm với Nhan Sơ Tịch, bèn để nàng khóc một trận cho hả.

Đợi Tố Ngọc lau xong nước mắt, Nhan Tịch Lam như có suy tính, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng căn dặn:

"Bị em thuyết phục rồi đấy, tối nay lại làm thêm một bát mì nước nữa, nhưng là để Chi Ninh nếm thử. Còn ta, chẳng cần chuẩn bị gì đâu."

Tố Ngọc nghe xong liền vội vàng lui xuống nấu mì.

Đến giờ cơm tối, trên bàn quả nhiên có một bát mì nước do Tố Ngọc tự tay làm. 

Nhan Tịch Lam đút cho Chi Ninh vài miếng, nhưng công chúa nhỏ chẳng mấy thích, lập tức quay đầu đòi ăn canh sò điệp. 

Nhan Tịch Lam cười khẽ, để bát xuống. 

Tố Ngọc định tiến lên dọn đi, lại bị nàng ngăn bằng một ánh mắt.

Một lát sau, Chi Ninh ăn xong được nhũ mẫu dẫn ra ngoài tản bộ tiêu thực. 

Nhan Tịch Lam ngồi lại một mình bên bàn, nâng bát mì đã nguội lên, thong thả ăn từng miếng. 

Tố Ngọc đứng bên không hiểu ý tứ của nàng, còn đang nghi hoặc thì chợt nghe bên ngoài truyền báo — hoàng thượng giá lâm.

Tạ Quân bước vào, thấy nàng vẫn đang dùng bữa, liền liếc qua bàn ăn. Ánh mắt hắn sắc bén, chỉ thoáng nhìn đã thấy được bát mì ăn dở kia.

Nhan Tịch Lam khẽ đỏ mặt, làm như thẹn thùng nói:

"Là Tố Ngọc nấu cho Chi Ninh, công chúa chỉ ăn vài miếng là chán, thần thiếp nhất thời thèm ăn, liền ăn mấy thìa."

Tạ Quân nghe thế, liền cười cười, trêu ghẹo rằng nàng đến thức ăn của con cũng không chừa. 

Hai người lại một đêm gắn bó mặn nồng, chẳng khác những đêm trước là bao.

Hai hôm sau chính là sinh nhật Thục phi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!